Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214500

Bình chọn: 9.00/10/1450 lượt.

ng con gái. Cậu đảo mắt nhìn xung quanh thì bất chợt giật mình nhổm dậy. Cậu chăm chú nhìn kỹ nới
đó.

Một cô gái có mái tóc đen dài bóng mượt rũ xuống vai, cô mặc một
chiếc váy mày tím, đang quay mặt nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài trông
rất thanh tịnh.

Vĩnh Phong thấy tim mình đập lien hồi trước hình bóng kia, cậu khẽ lên tiếng gọi:

- Hiểu Đồng.

Nghe tiếng gọi, cô gái từ từ quay đầu lại, nhưng cũng là lúc ánh mắt trời ập đến làm chói mắt Vĩnh Phong. Thì ra nãy giờ cô đứng đó che đi
ánh mặt trời bên ngoài, bây giờ ánh mặt trời lại tiếp tục chiếu vào,
Vĩnh Phong bị chói mắt phải nheo nheo nhìn theo bóng dáng không rõ ràng
đó.

Cô gái đó nở nụ cười tươi tắn tiến bước lại gần Vĩnh phong nói:

- Vĩnh Phong! Anh tĩnh rồi sao?

Giọng nói rất nhỏ nhẹ và dịu dàng nhưng lại làm trái tim Vĩnh Phong
rơi chùn xuống, một cảm giác thất vọng ập đến. Giọng nói hoàn toàn khác
hẳn giọng nói mà cậu muốn nghe.

Vĩnh Phong vẫn còn bị ánh nắng đó chiếu vào mắt nên chẳng thể nhận
rõ cô gái trước mặt cậu là ai, hình như cô có quen biết cậu thì phải, vì cô đã gọi:” Vĩnh Phong”

- Cô là ai – Vĩnh phong cuối cùng cũng cất tiếng hỏi.

- Anh quên em rồi sao ? – Cô gái cười nhẹ nhìn Vĩnh Phong – Anh không
nhận ra em sao – Cô đưa mặt sát lại gần cậu che đi ánh nắng chiếu vào
mắt cậu.

Vĩnh Phong nhìn cô một lúc rồi lắc đầu, làm cho cô gái thất vọng vô cùng. Cô đứng người dậy cười nhẹ nói:

- Em là Vũ Anh Kỳ, em họ của chị Vũ Quỳnh.

Vĩnh phong nghe nói bỗng ồ lên một tiếng ngạc nhiên. Đã lâu rồi cậu không gặp cô, từ khi cậu về Việt Nam thì đã không còn gặp nữa, cũng mấy năm rồi, bây giờ cô đã lớn, rất xinh đẹp, cái đẹp ngây thơ thuần kiết.

- Cũng may là em đi ngang qua bắt gặp anh bị bọn người đó quay đánh nếu không thì nguy to rồi – Cô cười nói – Em cũng không ngờ anh đã quay lại đây. Xém chút nữa là em đã trở về Việt Nam rồi

Vĩnh Phong nghĩ” Em trở về hay không trở về có lien quan gì đến anh”, nhưng nghĩ lại thì thấy có hơi kỳ nên thôi.

Anh Kỳ thấy Vĩnh Phong đột nhiên ngồi thừ người ra thì đưa mặt tới gần quan sát lo lắng hỏi:

- Vĩnh Phong! ANh sao vậy, không khỏe à. Có phải là còn đau không?

Vĩnh Phong mệt mỏi lắc đầu, rồi cậu chợt nhớ đến một vật vội chụp tay Anh Kỳ hỏi:

- Cái bóp của anh đâu, em có thấy cái bóp của anh đâu không.

Vĩnh Phong nắm chặt vai cô lay mạnh khiến cô nhăn nhó vì đau, cô đẩy ta anh ra nói:

- Vĩnh Phong! Anh bình tĩnh lại đi, cái bóp của anh còn nguyên, không
bị gì hết. Em thiệt là không hiểu sao anh lại vì một cái bóp mà để bọn
người đó đánh một trân chứ - Anh Kỳ bực tức nói.

Vĩnh Phong không nói gì, ANh Kỳ thấy vậy t hì thở dài đi đến lấy cái bóp chìa ra trước mặt Vĩnh Phong.

Cậu mừng rỡ đón lấy cái bóp rồi nhanh chóng giở ra xem.

Tâm trạng bỗng bình ổn lại khi cậu nhìn thấy tấm hình bên trong
không bị gì hết, bỗng nhiên cậu thở ra nhẹ nhỏm. Cô gái trong tranh vẽ
vẫn nhìn cậu mĩm cười thật dịu dàng

- Chắc anh đói rồi đúng không. Ăn chút gì nha. Bao tử anh không khỏe, ăn chút cháo cho dễ ăn.

Anh Kỳ từ nhỏ vẫn luôn chu đáo như thế, cô đi ra ngoài rồi bê vào
một tô cháo thơm lừng. Cô ép Vĩnh phong ăn gần hết, Vĩnh Phong cũng
không khách sáo cứ thế ngồi ăn tự nhiên trong phòng Anh Kỳ

Kể từ lúc gặp lại nhau, ngày nào
Anh Kỳ cũng chạy đến nhà Vĩnh Phong giám sát cậu. Cô ép cậu phải ăn uống đầy đủ chất để bồi bổ cơ thể. Còn đích thân nấu cho Vĩnh Phong ăn. Vĩnh Phong nhìn cô loay hoay nấu ăn trong bếp không chớp mắt, như thể cậu sợ rằng chỉ cần mình chớp mắt thì cô sẽ như ảo ảnh tan biến mất vào không
khí.

Nhìn những món ăn trên bàn đầy màu sắc mà tâm trạng Vĩnh Phong
không có một chút xúc động nào. Bàn tay đang cầm đũa bỗng nhiên đặt
xuống bàn, rồi cậu đưa tay bóc lấy một miếng gì đó mà bản thân cậu không biết đưa vào miệng chẳng thể nào nếm được mùi vị của nó.

Chờ đợi và chờ đợi. Rất lâu, rất lâu sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng trên gương mặt tươi cười ngóng đợi bỗng cất tiếng hỏi:

- Có ngon không?

Tâm trạng vừa dấy lên một tia hy vọng của Vĩnh Phong lại bị rơi vào
trầm mặc. Cậu thở dài đứng ra khỏi chiếc ghế trở về phòng trong sự ngơ
ngác đau buồn của Anh Kỳ.

Vĩnh Phong về phòng đóng sầm cửa lại, ngã người nằm phịch xuống tấm
đệm, tay bấu chặt tấm ra khiến nó nhăn nhúm, cậu nhắm chặt mắt để cảm
nhận nỗi đau trong trái tim mình.

Cậu đã hy vọng, hy vọng rất nhiều nhưng rồi nhận ra mình đang tự lừa người lừa mình trong khổ đau mà thôi. Cô ấy mãi mãi không thể là Hiểu
Đồng, chỉ là dáng người phía sau có chút giống Hiểu Đồng mà thôi. Nhưng
tuyệt đối không phải là Hiểu Đồng.

Mỗi khi Hiểu Đồng nấu ăn xong, cậu và bé Đường thường lén lút ăn
vụng. Thường hay bị Hiểu Đồng khẽ tay, bắt đi rửa tay cho sạch. Cô còn
liếc mắt lườm cậu mắng:

- Anh toàn làm gương xấu cho bé Đường.

Những lúc đó Vĩnh Phong chỉ cười khà khà quấn chặt vòng eo của cô thì thầm:

- Vậy thì em phạt anh đi.

Lời nói có phần ám muội khiến Hiểu Đồng đỏ cả mặt thẹn thùng. Những lúc đó thật hạnh phúc.

Vĩnh Phong thở dài mở mắt rồi đứng dậy khỏi giường, cậu đến bên
bàn, nơi luôn để một chai rượu và một cái ly trong suốt. Chậm rã


XtGem Forum catalog