Duck hunt
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211690

Bình chọn: 9.5.00/10/1169 lượt.

cô muốn chết à – Tiếng Quốc Bảo vang lên trong điện thoại.

- Phải đó, tôi đang muốn chết đây. Nói cho anh biết từ bây giờ tôi sẽ
không bao giờ đến dọn dẹp cái sở rác của anh đâu. Anh muốn thì cứ đi
kiện đi, tôi đi hầu. Tôi thà ở tù còn hơn là nhìn thấy cái bản mặt của
anh – Minh thùy cũng tức giận quát lên trong điện thoại, trong giọng có
phần vỡ òa muốn khóc.

Minh Thùy nhìn điện thoại một cái rồi đưa tay tắt, sau đó cô khóa
máy luôn rồi quyết định đi ngủ một giấc dài bù cho bao nhiêu ngày lao
động vất vả kia.

Đến khi Minh Thùy thức dậy thì trời chỉ mới tờ mờ sáng mà thôi.
Vẫn còn quá sớm, Minh Thùy lười biếng tiếp tục nhắm mắt. Nhưng hôm qua
ngủ quá sớm nên bây giờ nằm hoài mà vẫn không ngủ tiếp được. Thở dài
thức dậy, Minh Thùy quyết định đi chạy bộ. Nhưng mà khi cô vừa ra khỏi
cửa thì thấy một chiếc xe ô tô màu xám bạc rất quen đậu trước cửa nhà.

Vừa thấy cô bước ra thì cánh cửa xe liền bật mở. Một chàng trai
cao ráo, gương mặt bơ phờ , mái tóc rối, quần áo đầy nếp gấp, nhưng vẫn
không làm giảm đi khí chất và gương mặt sáng ngời của cậu. Nìn vào cậu
cũng có thể đoàn được dường như cả đêm qua cậu đều đợi ở đây. Vừa thấy
cậu ta thì Minh Thùy nghênh mặt một cái rồi quay lưng định bước vô nhà.
Cửa cổng chưa kịp mở ra thì bị người ta giữ chặt.

- Anh làm vậy là ý gì?

- Đã xảy ra chuyện gì. Chẳng phải trước giờ đều ngoan ngoãn hay sao.
Tại sao hôm qua lại như vậy – QUốc Bảo nhìn gương mặt tức giận thờ ơ của Minh Thùy hỏi.

- Chuyện gì thì cũng kệ tôi, không liên quan đến anh – Minh Thùy gạt
tay Quốc Bảo ra rồi trả lời, cô quyết định mặc kệ Quốc Bảo.

- Ai chọc ghẹo em à, hôm qua em khóc à ?- Quốc Bảo nhẹ giọng quan tâm hỏi.

Nghe giọng Quốc Bảo nói, Minh Thùy ngẩn người mất một lúc. Cái tên
này tại sao hôm nay lại nhỏ nhẹ đến như thế. Hắn đang quan tâm lo lắng
cho cô sao. Đúng là giọng cô hôm qua hơi run như muốn khóc, sáng nay mắt cô cũng hơi sưng lên do ngủ nhiều cho nên Quốc Bảo mới nghĩ hôm qua cô
khóc.

- Nói đi, ai đã chọc giận em, anh sẽ thay em rửa hận – Quốc Bảo lại nhẹ nhàng lên tiếng.

- Được, anh muốn thay tôi rửa hận à. Vậy anh cứ dùng tay vả mặt mình
đi. Anh có biết vì anh mà tôi đã hại chị Đình Ân mất hợp đồng quan trọng hay không, còn suýt nữa phải bán hết gia tài để bồi thường. Nếu không
phải anh cứ bắt tôi đến nhà anh để anh sai bảo này nọ đến mệt nhoài thì
tôi đâu có lười biếng đi xem lịch lại. Đâu có lười biếng nhờ người khác
đi xem hộ để rồi mắc bẫy người ta đến sai giờ. Ảnh hưởng đến cả đoàn,
khiến họ nổi giận cắt hợp đồng của chị Đình Ân. Anh có biết tôi áy náy
với chị Đình Ân thế nào không hả - Nỗi ấm ức dồn nén mấy hôm nay như
được thế tuông ra.

Đáng lí nói ra được hết những ấm ức trong lòng thì Minh Thùy
phải thấy nhẹ nhỏm hơn nhưng không ngờ cô lại khóc, vừa khóc, vừa mếu
mào nói:

- Là do anh hại tôi cả. Tôi khiến tôi không còn mặt mũi nào nhìn chị
Đình Ân. Bây giờ anh vừa lòng chưa, anh hại tôi thê thảm như vầy. Anh
muốn kiệnt hì cứ kiện đi, chỉ cần sau này anh đừng tới làm phiền tôi
nữa, dù bắt tôi đi tù hay đi đày tôi cũng chịu.

- Tôi ghét anh, tôi ghét anh …- Minh Thùy càng khóc nức nở hơn mắng.

Quốc Bảo thấy Minh Thùy vừa khóc vừa trách cứ thì trong lòng
bỗng thấy đau. Hôm qua nghe giọng cô như muốn khóc, cậud đã lo lắng cả
đêm, chạy đến trước nhà cô và Đình Ân, thấy đèn phòng cô đã tắc, cậu
không biết cô đã về chưa, cho nên đứng đợi suốt cả đêm bên ngoài.

Cậu đã tiếp xúc với vô số con gái, nhưng cậu chưa từng thấy con gái khóc, nhất là ở cô gái mạnh mẽ như Minh Thùy, bị cậu ức hiếp bao
nhiêu lần vẫn cắn răng chịu đựng. Nhưng lần này cô lại khóc nức nở như
vậy thì chắc chắn sự việc rất nghiêm trọng, cậu trở nên lúng túng, không biết làm gì. Đưa ta lau nhẹ nước mắt trên mặt Minh Thùy, Quốc Bảo chua xót nói:

- Đừng khóc nữa, anh xin lỗi.

Nói xong cậu có vẻ bối rối, chưa bao giờ cậu lại như thế, Minh
Thùy cũng ngỡ ngàng nhìn cậu nhưng rồi sau đó gạt tay cậu ra nói:

- Tôi khóc là chuyện của tôi, ai bảo anh quan tâm chứ.

Nói rồi cô tiếp tục thút thít khóc. Nhưng sau đó cô bỗng thấy bàn
tay ôm chặt lấy sau gáy mình. Một tay ôm lấy eo cô kéo lại sát người
mình, một nụ hôm ấm áp tỏa trên môi cô thật nhẹ, thật nhẹ. Chỉ là một nụ hôn rất đỗi bìng thường, không phải là một nụ hôn sâu nhưng lại khiến
tim Minh Thùy đập mạnh. Không biết vì qua bất ngờ hay vì cái gì mà cô
lại đứng yên bất động để mặc cho người ta hôn mình.

Sau đó, cảm giác ấm áp nơi bờ môi rời đi, khiến mInh Thùy có chút
luyến tiếc. Nhưng nhờ vậy cô phát hiện mặt mình đang nóng bừng lên, tim
đập rất mạnh và hơi thở gần như đứat quảng. Bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt
những giọt nước mắt trên mặt cô, rồi một giọng nói ấm áp dịu dàng vang
lên bên tai cô:

- Anh thích em.

Vào giây phút mà ba từ đó buôn ra, trái tim Minh Thùy muốn nhảy
khỏi lồng ngực. Cô mở to đôi mắt đen vẫn còn lấp lánh nước của mình nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, gương mặt đó rất thành khẩn và nghiêm
túc.

Nhưng sau vài giây ngỡ ngàng Minh Thùy đã trấn tỉnh ngay, cô hít một hơi thật sâu, sau đó co chân về phía sau đá mạnh vào chân Quốc Bảo ( chế