
ả nói.
- Tìm chị làm gì, lại muốn mua một giờ của chị nữa à – Hiểu Đồng nghiêng người cười hỏi.
- Đúng vậy – Tuấn Kiệt nhíu mày trước lối xưng hô của Hiểu Đồng nhưng rồi cậu nghĩ cô hơn tuổi mình nên cũng thật thà đáp.
- Xin lỗi nha, nhưng chí nói rồi, giá một giờ của chị cao lắm, em trai
à, em trả không nổi đâu – Hiểu Đồng cố tình nói giễu cậu.
- Vậy xin hỏi chị gái, giá một giờ của chị đắt bao nhiêu – Tuấn Kiệt cũng mĩm cười vui vẻ hỏi lại .
Hiểu Đồng ngước nhìn cậu ta mấy giây rồi cả hai cùng phá ra cười. Họ quên mất rằng có mấy chục cặp mắt đang nhìn về phía họ.
Hiểu Đồng mắc cười khi mà anh chàng này bị mắc lừa cô, nhưng cô nén
lại định tiếp tục trêu chọc thì ánh mắt anh chàng bỗng nhiên lướt xuống
phía dưới ngực cô. Nơi đó treo một tấm thẻ nhân viên ghi tên cô và ngày
tháng năm sinh. Tuấn Kiện ngẩng đầu nhìn Hiểu Đồng rồi “Haiz!” một
tiếng. Sau đó, lấy tay vỗ trán, ngửa cổ về phía sau, chép miệng than:
- Không ngờ mình lại bị một cô bé mới lớn trêu chọc.
Hiểu Đồng biết mình bị lộ tẩy rồi không nói gì thêm chỉ nhe răng
cười hối lỗi. Tuấn Kiệt thấy nụ cười xinh xinh của cô thì hỏi:
- Em là nhân viên mới ở đây à.
Hiểu Đồng khẽ gật đầu. Tuấn Kiệt cũng gật gật đầu vẻ hài lòng. Rồi đột nhiên cậu nắm lấy tay Hiểu Đồng kéo đi.
Hiểu Đồng bị bất ngờ không kịp phản ứng đã bị kéo đi, nhưng ngay khi họ
định bước qua mấy người kia thì một bàn tay chụp lấy tay cô kéo lại. Cả
hai đều khựng lại, nhìn người phía sau.
- Cậu định lôi nhân viên của tôi đi đâu ? – Vĩnh Phong giận dữ lên tiếng.
- Xin lỗi, phó tổng giám đốc nha. Tôi đã suy nghĩ lại rồi, tôi sẽ đồng ý lời đề nghị của công ty chỉ cần công ty cho tôi mượn cô nhân viên àny
một chút – Tuấn Kiệt mĩm cười bình thản nói, tay vẫn không chịu buông
tay Hiểu Đồng ra.
- Cậu nghĩ sự đồng ý của cậu quan trọng đến mức tôi cho phép nhân viên
của mình đi theo cậu à – Vĩnh Phong bực tức châm chọc, ánh mặt cậu nhìn
chằm chằm vào tay hai người kia.
- Anh …- Tuấn Kiệt nhìn Vĩnh Phong cảm thấy khó chịu.
Hai người không ai nhường ai, cứ giữ chặt lấy tay Hiểu Đồng,
khiến cô đau đến nhăn mặt nhưng thấy tình hình khá căng thẳng nên cô
đành lên tiếng:
- Được rồi. Hai người đang làm tôi đau quá, mau buông tay ra đi.
Vừa nói, Hiểu Đồng vừa vùng tay thật mạnh ra khỏi tay hai người
họ. Cả hai lườm mắt nhìn nhau hậm hực buông tay. Hiểu Đồng quay sang
Tuấn Kiệt nói:
- Xin lỗi, bây giờ là giờ làm việc của tôi, tôi không thể đi cùng anh
được. Chúng ta hẹn nhau lúc 4h30 nha. Giờ đó tôi tan sở rồi, tôi sẽ mời
anh bữa cơm để cám ơn lần đó anh giúp tôi. Được không?
- Được, 4h30 anh chờ em – Tuấn Kiệt quay sang Hiểu Đồng cười nói rồi quay lưng bỏ đi.
Hiểu Đồng cũng bỏ qua ánh mắt của Vĩnh Phong và mọi người đi trở về bàn làm việc.
Tới sẫm tối, Hiểu Đồng mới bước ra khỏi công ty, cô không ngờ Vĩnh
Phong đã ra lệnh họp, buổi họp kéo dài hơn 6 giờ tối. Vừa ra tới nơi
nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng thấy Tuấn Kiệt đâu, cô nghĩ cậu chờ
không được nên bỏ đi rồi, đang định đi đến trạm xe nào ngờ bị ai đó kéo
đi. Nhìn lại thì ra là Tuấn Kiệt.
- Cứ tưởng anh đã về mất rồi chứ - Hiểu Đồng phì cười nói.
- Có biết anh đi tìm em bao lêu hay không, chờ em vài tiếng thì nhầm nhò gì. Đi thôi.
Hai người đi vào một quán ăn, vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ,
dường như hai người rất hợp nhau. Bên ngoài một chiếc xe màu đen đậu rất lâu bên kia đường nhìn về phía hai người họ. Tay bóp chặt vô lăng.
- Thật vậy sao? – Hiểu Đồng phì cười xém chút nữa là bị sặc trước câu
chuyện của Tuấn Kiệt. Sau buổi nói chuyện lần trước, Tuấn Kiệt thường
hẹn Hiểu Đồng cùng đi ăn cơm, cô cũng vui vẻ nhận lời. Cả hai như hai
người bạn rất hợp tính.
- Đúng vậy đó, lần đó anh cũng cười đến vỡ bụng – Tuấn Kiệt vui vẻ gật đầu.
- Mà này, chừng nào anh mới bắt đầu làm album vậy?
- Còn hỏi nữa, nói mãi mà em không nhận lời, làm sao anh bắt đầu được – Tuấn Kiệt nhìn Hiểu Đồng trách cứ.
- Thôi bỏ qua đi, anh mau nói lí do hẹn em đến đây đi – Hiểu Đồng vội đánh trống lãng sang chuyện khác.
- Vì cái này – Tuấn Kiệt lấy từ túi xách ra một tấm thiệp mời.
- Tham dự tiệc à! – Hiểu Đồng nhíu mày nhìn tấm thiệp màu vàng trước
mặt, cô không cần xem cũng biết bên trong ghi gì. Vì Đình Ân cũng có một tấm thiệp mời y như thế.
- Ừ! Anh muốn em đi cùng anh – Tuấn Kiệt cười nói.
- Tại sao lại muốn em đi cùng anh? – Hiểu Đồng nhíu mày hỏi.
- Em nhìn anh đi, đường đường là một người anh tuấn như vầy mà đi đến
đó một mình thì thật mất mặt. Cho nên anh mới nhờ em đi cùng anh – Tuấn
Kiệt làm ra vẻ bất đắc dĩ khiến Hiểu Đồng phì cười.
- Nhưng em đã có người yêu rồi, đi với anh sợ người ta hiểm lầm – Hiểu Đồng cười cười nói giả vờ từ chối.
- Làm ơn đi mà . Chúng ta đi với nhau như bạn bè. Chẳng phải chúng ta là bạn bè tốt à – Tuất Kiệt vội năn nỉ.
Hiểu Đồng đành làm ra vẻ miễn cưỡng nhận lời.
Đó là buổi tiệc ăn mừng ngày trở về và nhận hợp đồng đầu tiên ở
Việt Nam của người đẹp Anh Kỳ được tổ chức tại biệt thự của phó tổng
giám đốc tập đoàn Nguyên thành Phong – người được xem là bạn trai trong
tin đồn của cô. Có rất nhiều người n