
ở bồn rửa tay. Tôi và Anh Kỳ cùng vào tolet
chỉnh lại y phục khi quay ra thì chiếc nhẫn biến mất. Mà lúc đó, trong
tolet ngoài cô ra thì chẳng còn ai vào đó cả.
- Vì vậy cô khẳng định là tôi lấy ư? – Hiểu Đồng vẫn bình tĩnh hỏi lại.
- Đúng vậy. Tôi đề nghị được xét giỏ xách của cô – Vũ Quỳnh nhướn mày nhìn toàn thân Hiểu Đồng dò xét.
- Tôi không đồng ý – Tuấn Kiệt bỗng từ sau lưng Hiểu Đồng bước đến
choàng tay ôm lấy eo cô lên tiếng bênh vực – Cô ấy là bạn tôi, tôi bảo
đảm cô ấy không làm như vậy.
- Cô ta có lấy hay không tự cô ta biết. Nếu cô ta không lấy thì tại sao không cho tôi xét – Vũ Quỳnh thừa thế tiếp tục nói.
Tất cả mọi ánh mắt đều vì lời nói của Vũ Quỳnh mà bắt đầu soi mói Hiểu Đồng. Cô lửa giận đùng đùng nhìn Vũ Quỳnh đang định lên tiếng thì.
- Vũ Quỳnh, thôi bỏ đi. Mất thì cũng mất rồi, đừng làm lớn chuyện nữa – Anh Kỳ bỗng lên tiếng can ngăn.
- Không được, chẳng phải em rất quý chiếc nhẫn đó hay sao. Sao có thể bỏ qua như thế được – Vũ Quỳnh lập tức phản đối.
Hiểu Đồng lúc đầu vẫn kiên quyết không cho xét bở vì lòng tự
trọng không cho phép cô nhún nhường, không cho phép cô cúi đầu trước sự
sỉ nhục đó nhưng khi Anh Kỳ lên tiếng như thế, nếu bây giờ cô vẫn cố
chấp không cho xét chẳng khác nào thừa nhận mình đã lấy nên lo sợ không
dám cho xét. Cô cắn môi một cái rồi lên tiếng nói:
- Cô muốn xét thì cứ việc xét.
Nói xong cô chìa cái xoắn tay của mình ra trước mặt Vũ Quỳnh, Vũ
Quỳnh nhanh chóng cầm lấy rồi đi đến cái bàn gần đó. Tất cả mọi người
đều hồi hộp chờ đợi sự khám xét của Vũ Quỳnh.
Chiếc xoắn tay của Hiểu Đồng rất nhỏ chỉ chứ đựng hộp phấn, cây
son và chiếc điện thoại, có thêm một bịch khăn giấy nữa mà thôi, ngoài
ra chẳng còn có một cái gì hết. Nhưng Vũ Quỳnh vừa trút tất cả những thứ đó ra thì một chiếc nhẫn lấp lánh ánh bạc rơi ra, lăn vài vòng trên mặt bàn rồi yên phận nằm xuống. Tất cả mọi người hết nhìn chiếc nhẫn rồi
lại nhìn Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng từ lúc chiếc nhẫn rơi ra thì sắc mắt tái nhợt, cô hiểu
rằng mình lại bị rơi vào một cái bẫy nữa của Vũ Quỳnh. Cô bỗng bật cười, vừa cười cô vừa nhìn Vũ Quỳnh. Cô không ngờ cái người mà vừa lúc nãy
trong tolet ngượng ngùng nhìn cô rồi đột nhiên nói lời xin lỗi. Hiểu
Đồng nhìn vẻ mặt đầy hối lỗi của cô ta qua tấm kính trong tolet, bỗng
cảm thấy thương hại. Cô ta từ một thiên kim tiểu thư phải trở thành một
người quản lí chạy đôn chạy đáo lo lắng mọi việc vất vả thì rất đáng
thương. Cô hiểu cái cảm giác sau một đêm mất tất cả đáng thương đến
chừng nào. Nỗi hận trong lòng đối với Vũ Quỳnh đã không còn nữa, Hiểu
Đồng cũng gật đầu cười tỏ vẻ tha thứ. Sau đó cô đi vào tolet.
Khi cô bước ra đã thấy Anh Kỳ và Vũ Quỳnh đang đứng đó chỉnh sửa y phục, thấy cô bước ra mới bỏ đi vào phòng đóng cửa lại. Lúc lấy cái
xoắn ta từ trên bồn rửa mặt, Hiểu Đồng thấy nó bị dịch chuyển ra một
chút nhưng cô không để ý. Bây giờ thì cô đã biết thì ra lúc đó, có người âm thầm làm cái việc đổ vạ cho cô.
Bằng chứng đã rõ ràng cô cũng không còn gì để nói, cô chỉ bật cười nói:
- Người ta không bao giờ để mình bị vấp ngã cùng một chỗ. Vậy mà tôi
lại bị hại hai lần bởi cùng một người. Tôi quả thật là quá ngốc.
- Bây giờ cô đang cho rằng tôi hạm hại cô à. Không phải cô thẹn quá
nên định quay qua cắn người đấy chứ - Vũ Quỳnh cười mĩa mai nói.
- Cô ấy không làm gì phải hổ thẹn cả, người hổ thẹn phải là cô mới đúng – Đình Ân tức giận lên tiếng mắng – Cô là thứ đồ xấu xa, hại người ta
hết lần này đến lần khác.
Từ nãy giờ các phóng viên đã bao quây lấy họ không ngừng chụp
hình. Nghe Đình Ân lên tiếng họ đều quay đầu về phía Đình Ân cố gắng
chụp lấy vẻ mặt cô lúc này thì đột nhiên có hai bàn tay cùng lúc kéo
Đình Ân lui lại và hai thân hình cùng bước lên phái trước che cho cô.
Hai thân hình đó không ai khác chính là Thiên Minh và Thế Nam.
Hiểu Đồng cũng thấy tình cảnh này sẽ không tốt cho Đình Ân liền lên tiếng nói với Thiên Minh và Thế Nam:
- Hai người mau đưa cô ấy về đi. Chuyện này em tự xử lí được.
- Anh ở lại với em - Thế Nam lên tiếng cự tuyệt.
- Không cần – Hiểu Đồng phản đối – Anh giúp Thiên Minh đưa Đình Ân về
đi. Không nên để cô ấy dính vào rắc rối này. Một mình Thiên Minh không
thể nào trấn áp cô ấy được đâu.
- Hiểu Đồng nói phải đó, ở đây còn có tôi. Tôi sẽ không để ai ức hiếp
bạn của tôi đâu – Tuấn Kiệt kiên định lên tiếng nói. Cậu quét mắt nhìn
Vũ Quỳnh đang đắc ý vì dồn được Hiểu Đồng vào góc chết, rồi Vĩnh Phong
vẫn lạnh lùng không nói tiếng nào. Sau đó cậu chiếu tướng nhìn Đình Anh
đầy giận dữ.
Thiên Minh và Thế Nam gật đầu giao Hiểu Đồng lại cho Tuấn Kiệt.
Vậy là, Đình Ân bị hai người đàn ông giải đi. Anh Kỳ bị cái nhìn của
Tuấn Kiệt làm sợ hãi, cô lí nhí nói:
- Thôi chuyện này hãy gác lại tại đây đi. Chiếc nhẫn cũng tìm lại được rồi, chỉ cần cô ấy xin lỗi là được.
Mục đích hạ nhục Hiểu Đồng trước mặt mọi người đã thành công, Vũ Quỳnh cũng không nói gì thêm nữa chỉ trân mắt nói:
- Được rồi, chỉ cần cô xin lỗi thì tụi tôi sẽ bỏ qua.
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn tên tội phạm là cô. Hiểu Đồng
không màng tới ánh mắt của họ, cô quát m