
i
vội chạy đến bên cạnh Vĩnh Phong. Cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang
ôm chặt lấy cơ thể bất động của Hiểu Đồng rồi từ từ giơ hai tay ra muốn
bế lấy Hiểu Đồng.
Vào cái giây phút, hai người con trai, hai anh em cùng yêu một cô
gái cùng muốn giữ cô gái trong vòng tay mình, chẳng ai muốn nhường ai
cả. Nhưng Vĩnh Thành đã lên tiếng trong giọng nói rõ ràn vẫn còn ẩn chứa sự hoảng sợ tột độ:
- Cám ơn em đã cứu Hiểu Đồng.
Giây phút đó Vĩnh Phong đã buông tay, cậu biết rằng mình không có
đủ tư cách để bên cạnh cô. Tay cậu rời khỏi người cô rồi lặng lẽ đứng
yên nhìn Vĩnh Thành bế Hiểu Đồng quay đi. Một chiếc băng ca được chờ
tới, Vĩnh Thành đặt Hiểu Đồng lên đó và đi theo lên xe cấp cứu.
Đình Ân nghe tin cũng vội chạy tới, cô nhìn thấy cảnh đó mà đau
lòng thay cho cả ba người bọn họ. Cô im lặng nhìn Vĩnh Thành bế Hiểu
Đồng đi, rồi nhìn Vĩnh Phong từ từ ngồi bệch xuống đất. cô thở dài muốn
tiến đến an ủi Vĩnh Phong nửa không dám lại gần.
Ngay khi nghe cái tin kho hàng đột nhiên bốc cháy, Vĩnh Phong không nói không rằng lái xe lao đến kho hàng. Hai tay cậu không ngừng run
lên, chỉ muốn nó biến thành đôi cánh để cậu có thể bay đến đó ngay lặp
tức. Cậu không ngừng cầu mong Hiểu Đồng cùng mọi người chạy thoát ra
ngoài. Nhưng khi đến nơi, cậu đảo mắt tìm khắp nơi tìm cô nhưng không
thấy, cậu thét gào tên cô cho đến khi có người bảo rằng cô vẫn còn kẹt
lại trong kia.
Ngay khi biết rằng Hiểu Đồng có thể đã chìm trong biển lửa, Vĩnh Phong mới biết rằng cậu không thể nào quên cô.
Dù bị cô làm tổn thương cũng mặc, lãng quên cậu cũng mặc, cậu chỉ
biết rằng bản thân mình không thể nào buông tay được, không thể nào coi
như cô chưa từng tồn tại trên đời. Thì ra con người khi đối diện trước
cái chết của người mà mình yêu thương nhất thì mọi oán hận đều tan biến
tất cả.
Mặc kệ sự ngăn cản của mọi người, Vĩnh Phong vẫn lao vào bên
trong, cậu chạy tìm từng kho hàng, thét gọi tên cô đến khản cổ họng. Tim quặng thắt đến ghẹt thở, long không ngừng cầu khẩn cô bình yên cho đến
khi cậu nhìn thấy cô. Lòng vừa mừng rợ vừa sợ hãi vô cùng, toàn than run rẩy.
Khi cậu ôm lấy cô, bế cô trong vòng tay mình, cảm nhận được thân
nhiệt của cô, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô , vẫn không ngừng run. Bàn tay ôm cô thặt chặt, khẳng định sự tồn tại của cô.
Nhưng khi cậu nhận ra tất cả những điều này thì đã quá muộn rồi. Cô đã không còn thuộc về cậu nữa.
Hiểu Đồng đã khỏe hơn rất nhiều nhưng Vĩnh Thành vẫn ép buộc cô
phải nằm thêm một ngày nữa. Đang lúc đọc sách cho đỡ nhàm chán thì Đình
Ân đi vào , nhìn thấy Đình Ân, Hiểu Đồng mừng rỡ vô cùng.
- Cuối cùng cũng có người đến nói chuyện với mình rồi. Minh Thùy không đến cùng cậu sao.
- Mình sai con bé đi mau chút trái cây rồi – Đình Ân cười nói.
Hiểu Đồng nghiêng đầu nhìn Đình Ân, Đình Ân vội vàng tránh né ánh
nhìn của Hiểu Đồng. Hiểu Đồng gấp quyển sách lại đặt xuống đầu giường,
nghiêm túc nhìn Đình Ân nói:
- Cậu có chuyện gì muốn nói với mình à?
- Đâu có – Đình Ân vội chối.
Nhưng Hiểu Đồng đã nhìn thẳng Đình Ân dò xét.
- Được rồi – Đình Ân thở dài thú nhậ, cô đi đến bên cạnh giường rồi
ngồi xuống nhìn Hiểu Đồng rồi nói – Thật ra lúc hỏa hoạn mình có chạy
đến. Cậu có biết người đã lao vào biển lửa cứu cậu là ai không?
- Không phải là lính cứu hỏa à – Hiểu Đồng ngạc nhiên hỏi.
- Là Vĩnh Phong – Đình Ân liền phủ nhận.
- Là anh ấy – Hiểu Đồng bần thần xác định lại. Vậy mà cô cứ tưởng đó chỉ là ảo tưởng trong mơ hồ của mình.
- Lúc Vĩnh Thành bế cậu ra khỏi bàn tay Vĩnh Phong, cậu có biết nét mặt Vĩnh Phong trông như thế nào không? Mình nhìn thấy mà không khỏi xót
xa. Anh ấy đã ngồi rất lâu trước bậc thềm của kho hàng, gương mặt đau
khổ đáng thương đến độ phát khóc, mình muốn đến an ủi anh ấy lắm nhưng
lại không biết an ủi bằng cách nào cả. Cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn
anh ấy mà thôi.
- Đừng nói nữa - Hiểu Đồng vội ngắt lời Đình Ân, tim cô đau như bị ngàn mũi kim châm vào, nhức nhói muốn vỡ vụn ra. Cô không dám nghe tiếp, nếu như còn nghe tiếp, cô sợ mình sẽ bị lay động mất.
- Hiểu Đồng, hà tất phải cố chấp như vậy chứ. Hãy quay lại với Vĩnh
Phong đi. Anh ấy còn rất yêu cậu, cậu cũng vậy, tại sao cứ lẫn tránh,
làm khổ nhau như thế - Đình Ân vội khuyên nhủ.
- Đình Ân, cậu không hiểu đâu. Mình đã nhận lời Vĩnh Thành rồi, dù có
muốn quay lại cũng đã không còn kịp. Chiếc cầu giữa mình và Vĩnh Phong
đã không còn nữa, cậu bảo mình quay về bên anh ấy bằng cách nào.
- Hiểu Đồng, cậu nghe đây. Thời gian qua lâu như vậy mà tình cảm của
Vĩnh Phong vẫn không phai nhạt. Cả mạng mình anh ấy cũng không cần, vậy
thì xá gì một cái cầu bắc qua. Chỉ cần cậu gật đầu, dù bắt Vĩnh Phong
xây ngàn cái cầu anh ấy cũng làm.
- Tổng giám đốc, đây là bản báo cáo của cũ hỏa hoạn ạ - Khương Thái cầm một bản báo cáo đưa trước mặt Vĩnh Thành.
- Để xuống đó đi – Vĩnh Thành gật đầu nói – Tổn thất thế nào?
- Dạ, cũng may là đám cháy phát sinh ở kho hàng phía tây cho nên tổn
thất cũng không nặng, chỉ có vài người bị bị phỏng nhẹ, tôi đang lo phần bảo hiểm.
- Thay tôi đến thăm những người người đó.
- Vâng