XtGem Forum catalog
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211344

Bình chọn: 7.00/10/1134 lượt.

– Khương Thái gật đầu rồi lấy trong túi quần ra một cái điện
thoại đưa cho Vĩnh Thành – Đây là điện thoại của Hiểu Đồng, mộ người
lính cứu hỏa đã nhặt được. Theo lời người đó, hình như trước khi ngất
đi, cô ấy có nhắn tin cho ai đó nhưng chưa kịp gửi. Người đó đã lưu vào
hộp dự thảo rồi.

- Được rồi, để đó cho tôi.

Khi Khương Thái đi ra, Vĩnh Thành liền mở máy ra xem, cậu muốn
biết cô muốn nhắn tin cho ai. Trong long cậu có cảm giác bất an, cậu run run mở hộp dự thảo của điện thoại Hiểu Đồng ra. Chỉ có một tin duy
nhất. cái tin đó chỉ có 5 chữ. Vĩnh thành chua xót nắm chặt chiếc điện
thoại trong tay, cậu nhắm mắt lại, ngã người cười đau khổ.

Khi Vĩnh Thành trao trả điện
thoại lại cho Hiểu Đồng thì cô lập tức nhận được điện thoại của ông Văn
Trác. Ông ấy hẹn Hiểu Đồng cùng đi uống trà, Hiểu Đồng lập tức nhận lời.

- Nghe tin cháu bị kẹt trong hỏa hoạn, ông vô cùng lo lắng.

- Dạ, đã để ông lo lắng rồi – Hiểu Đồng cười cười nhìn ông Văn Trác.

- Bây giờ cháu sao rồi ?

- Cháu đã khỏe rồi ạ.

- Suốt thời gian qua, ông đã suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của cháu – Ông Văn trác trầm ngâm nói.

Hiểu Đồng nghe ông nói vậy thì nóng lòng muốn biết câu trả lời của ông, cô ngồi thẳng lưng, mắt nhìn ông chờ đợi. Nhưng ông Văn Trác lại
hỏi Hiểu Đồng một câu:

- Cháu có hối hận không?

- Trong lòng cháu đã không còn chỗ trống để chứa hai từ hối hận – Hiểu Đồng đáp không hề do dự.

Ông Văn Trác gật đầu, có vẻ hài lòng với câu trả lời của Hiểu Đồng, ông mĩm cười nhìn Hiểu Đồng rồi nghiêm nghị nói:

- Vậy thì ông nhận lời đề nghị của cháu, hy vọng hai ông cháu ta họp tác vui vẻ.

Hiểu Đồng nhìn ông Văn Trác khẽ cười trong lòng: “ Thiên thời,
địa lợi, nhân hòa cô đã có đủ. Bây giờ là lúc giúp Đình Ân lấy lại hợp
đồng”

Khi Hiểu Đồng vừa mở cửa vào nhà thì bị một bóng đen khá cao lớn
kéo mạnh cô vào nhà đóng sầm cửa lại. hiểu Đồng kinh hãi trong lòng, tim gần như rơi ra ngoài, cô định hét lên kêu cứu nhưng một bàn tay đã bịp
chặt lấy miệng cô. Hiểu Đồng sợ hãi đến run cả người cô định phản kháng
lại nhưng một giọng nói quen thuộc vang lên phảng phất mùi rượu và thuốc lá.

- Là anh….

Sau khi Hiểu Đồng nhận ra được giọng nói đó và không còn giãy
giụa phản kháng thì bàn tay đặt trên miệng cô dần dần lỏng ra. Hiểu Đồng lúc này mới thở hắt ra, đưa tay chặn ngực từ từ thở, ổn định nhịp tim
của mình.

Lát sau khi ánh mắt đã quen dần với bóng tối, cô mới đưa tay lần
mò công tắc đèn. Ánh đèn sang lên gương mặt Vĩnh phong cũng dần hiện ra . Cậu đang ngồi bên bậc thềm chỗ kệ dép. Hiểu Đồng nhìn cậu lo lắng hỏi:

- Sao anh lại đến đây. Có chuyện gì à.

Vĩnh Phong ngồi im lặng nhìn Hiểu Đồng , lát sai cậu đứng lên kéo
hiểu Đồng vào lòng giữ chặt, mắt nhắm ghiền, môi mím chặt. Lát sau cậu
nói:

- Anh đã rất hối hận. Ngay khi đặt chân ra sân bay, anh đã rất hối hận. Ngay khi đặt chân lên đất mỹ, anh đã nhớ em vô cùng, chỉ muốn quay trở
về bên cạnh em. Từng ngày từng phút từng giây anh đều nhớ đến em.

Những lời nói xuất phát từ tim của người kia làm Hiểu Đồng thấy
đau vô cùng. Như thể máu từ trong tim đang nhỏ nhỏ từng giọt ra ngoài.
Cái đau đớn này khiến người ta khó chịu vô cùng, rõ ràng là muốn đón
nhận những lời nói này nhưng lại không thể nhận.

Hiểu Đồng cố tỏ ra lạnh lùng hỏi:

- Anh hối hận thì có liên quan gì đến tôi .

Nói rồi cô xô Vĩnh Phong ra xa, rồi nhìn Vĩnh Phong cười nhạt:

- Từ bữa vũ hội tôi có thể coi như chính thức là chị dâu của anh. Cho
nên từ nay về sau mau anh lịch sự hơn một chút. Anh có thấy chiếc nhẫn
mà Vĩnh Thành đã đeo trên tay tôi không? Đó mới chính là chiếc nhẫn mà
tôi muốn, con gái cần kiếm những người đàn ông có thể vì mình mà bỏ cả
một gia tài. Đời này cứ sống dựa vào tình yêu thì chỉ có nước chết đói
mà thôi.

Ánh mắt Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng vừa bi phẫn vừa đau đớn vừa xót xa, môi cậu nhấp nháy không nên lời.

Hiểu Đồng đau lắm, cô thấy đau đến không thở nổi. Nhưng mà cô đành
phải nhẫn tâm thôi, đành phải trở thành kẻ xấu xa trong mắt Vĩnh Phong.
Nắm chặt tay lại, Hiểu Đồng nhướn mày liếc nhìn Vĩnh Phong lạnh lung
nói:

- Làm ơn đi ra khỏi nhà tôi. Tôi không muốn có lời dị nghị không tốt nào tới tai chồng chưa cưới của tôi.

Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng rồi cười, cười cho sự nhục nhã của mình.
Dù cậu gạt bỏ tất cả, bất chấp mọi thứ lao đến bên người ta, nhưng người ta lại không cần cậu. cậu chẳng khác nào một miếng giẻ rách cần quăng
bỏ. Cậu lặng lẽ bỏ đi.

Hiểu Đồng chờ nghe tiếng bước chân của Vĩnh Phong đi xa rồi mới
ngồi sụp xuống bật khóc. Cô chỉ có thể nói ba từ:” Em xin lỗi”

Dạo gần đây nhân viên làm việc với tổng giám đốc cảm thấy rất
thoải mái. Ai cũng biết nguyên nhân là do đâu. Đã vậy không sợ phải làm
bù giờ nữa vì tổng giám đốc bận đưa rước vợ chưa cưới. Trông hai người
vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Ai nhìn vào cũng thấy họ thật xứng
đôi.

Nhưng những người làm việc bên dưới phó tổng giám đốc thì lại rất
khổ cực. Lúc nào cũng giống như là đang ở biển lửa núi băng, thấp thỏm
không yên, lo trước sợ sau. Làm việc đầu tắt mặt tối lại phải làm thêm
giờ. Ai cũng oán than trong long nh