
ữa cho nên mới quen anh. Nhưng em đã gặp lại anh ấy, anh ấy chính là mối tình đầu của em, em mãi mãi không quên được anh ấy .
- Vậy thì cô cứ tìm hắn mà nhờ giúp đỡ - Tuấn Kiệt bực tức gắt lên. Cậu đã thất vọng vô cùng khi cô đến tim cậu vì muốn chiến thắng cuộc thi
này, giờ lại nghe cô bày tỏ tấm lòng của mình, thử hỏi làm sao cậu không đau đớn. Năm xưa cậu yêu cô nhiều như thế, vì cô mà chấp nhận hứng chịu cơn giận dữ của ông nội. Để rồi bị cô cho ăn trái đắng.
- Em và anh ấy đã chia tay rồi – Anh Kỳ nói trong giọng ghẹn ngào – Anh ấy không yêu em. Anh có biết em đau khổ thế nào hay không. Em đã hối
hận, hối hận năm xưa lại chia tay anh.
Tuấn Kiệt bỗng khựng lại trước lời nói của Anh Kỳ. Trái tim mềm yếu của cậu lại run lên lần nữa trước những giọt nước mắt của Anh Kỳ. Còn
đang bất động thì cậu đã cảm nhận được một hơi ấm áp sát lồng ngực mình, bàn tay Anh Kỳ vòng ôm lấy cậu. Mặt cô vùi vào lồng ngực cậu.
- Anh biết không, em rất luyến tiếc những ngày chúng ta bên nhau. Khi
em biết Vĩnh Phong không yêu em, em mới thấy mình thật ngốc ghếch, tại
sao lại buông tay anh ra. Em nhận ra rằng trên thế gian này không có ai
tốt với em hơn anh. Chúng ta bắt đầu lại được không anh – Anh Kỳ dịu
dàng nói.
Tuấn Kiệt bị lời nói của Anh Kỳ làm run động, cậu yêu cô, sẵn sàng tha thứ cho cô chỉ cần cô về bên cậu. Nhưng lời hứa với Hiểu Đồng thì
sao. Còn đang mãi đấu tranh thì cậu đã thấy Anh Kỳ vòng aay ra sau cổ
cậu, áp đôi môi quyến rũ của cô vào môi cậu, cuồng nhiệt quấn lấy cậu,
không để cho cậu thêm giây phút suy nghĩ nào nữa. Cô ta từ lúc hay tin
bà Mai Hoa rút lui thì lo sợ vô cùng. Bằng mọi giá cô không để thua
cuộc, không từ thủ đoạn nào.
- Em không muốn thua, anh giúp em được không – Sau khi rời nhau ra,
Anh Kỳ liền thỏ thể bên tai Tuấn Kiệt, cậu đã bị tình yêu nhấn chìm lí
trí, cậu nhắm mắt khẽ gật đầu.
Khi Anh Kỳ rời đi thì Tuấn Kiệt mới phát giác phía bên kia cánh cửa có một bóng người đang đứng dựa tường nét mặt trầm tư. Cậu thoáng giật
mình rồi sau đó ngượng ngập cúi đầu nói:
- Xin lỗi em Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt thờ dài một hơi. Sau đó cô mở mắt nhìn vẻ mặt bối rối và ăn năn của Tuấn Kiệt nói:
- Em không trách anh.
- Nhưng mà …
- Không sao, dù không có anh giúp, em vẫn có thể làm Đình Ân chiến thắng, ít ra là tỷ số hòa.
Nói rồi Hiểu Đồng quay lưng đi, ý định tìm ngài Andre cũng bỏ dở. Ngay sau đó, Minh Thùy hớt hải chạy đến nói:
- Bộ váy của chị Đình Ân đã biến mất rồi.
- Sao lại mất – Hiểu Đồng kinh ngạc hỏi.
- Em và chị Đình Ân căng thẳng quá nên cùng nhau đi toel, nào ngờ khi
quay lại thì bộ váy biến mất tiêu – Minh Thùy giải thích với bộ mặt xanh mét.
- Được rồi, bây giờ em đi nói với Thiên Minh cho người đi tìm và lấy lại bộ váy về - Hiểu Đồng bình tĩnh nói.
- Em chỉ e là khi lấy lại thì bộ váy đã không còn nguyên vẹn nữa – Minh Thùy lo lắng nói.
Hiểu Đồng cũng biết điều này chứ, nhưng cô cũng không biết phải
làm gì vào lúc này. Ván cờ của cô đã bị ăn sạch sẽ, chỉ cần một bước nữa thì cô sẽ thua. Ngay lúc đó, Quốc Bảo lại đến mang theo cho Hiểu Đồng
một tin không tốt nữa:
- Chị ta không mặc chiếc áo đã cướp của Đình Ân mà mặc bộ váy của nhà
thiết kế Robert Taylor, cũng là giám khảo lần này. Không lí nào ông ta
lại chấm điểm cho người mặc bộ váy của mình thua cuộc.
Thì ra việc giành lấy bộ váy của Đình Ân chỉ là chiến thuật tung
hỏa mù. Mục đích của cô ta là không muốn Hiểu Đồng dò ra được bộ váy của cô ta mặc trong đêm thi. “Thiên thần đen – thiên thần bí hiểm – vẻ đẹp
bí hiểm” , thật đúng là thông minh. Hiểu Đồng thấy toàn thân đuối sức.
Cô từ từ bước đi trong im lặng, Minh thùy và Quốc Bảo thấy cô như vậy
cũng không làm phiền.
Hiểu Đồng bước đến một chỗ vắng từ từ khụy người xuống. Cô thua rồi. Thua rồi.
Cô đã hứa với Đình Ân là sẽ giúp cô ấy giành chiến thắng, nhưng mà
kết cục lại như thế này. Cô không còn mặt mũi nào để nhìn Đình Ân.
Trong lúc Hiểu Đồng gục mặt muốn khóc thì Vĩnh Thành chạy đến bên cạnh cô, cậu vươn tay vỗ lưng cô nhẹ nhàng nói:
- Sao em lại trốn ở đây, làm anh tìm muốn hụt hơi. Cũng may gặp được Minh Thùy, con bé nói em ở đây anh mới có thể tìm được .
- Sao anh đến sớm vậy – Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Vĩnh Thành, đôi mắt cô đầy u buồn lẫn tuyệt vọng khiến vĩnh Thành chua xót. Cậu cũng vừa hay
tin chuyện của mẹ và Anh Kỳ làm nên chạy vội đến đây.
- Em xem, anh đưa đến cho em một thứ - Vĩnh Thành vừa nói vừa đưa đến
cho Hiểu Đồng một chiếc hộp màu xanh. Cô nhận ra chiếc hộp này, cũng
biết bên trong là gì nhưng cô không hiểu tại sao Vĩnh Thành lại muốn đưa nó cho cô vào giờ phút này. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô vội sáng rực
lên, cô ngỡ ngàng nhìn Vĩnh Thành hỏi:
- Ý anh là…
Vĩnh Thành không trả lời chỉ nhìn cô cười. Nhưng sau đó gương mặt vừa có chút khởi sa1c8c ủa Hiểu Đồng lại lặp tức xám trở lại, cô thở
dài nói:
- Nhưng mà bây giờ đã muộn rồi. Đính Ân đã mất chiếc váy, và Anh Kỳ cũng đưa ra một ý tưởng rất hay cho vẻ đẹp thiên thần.
- Hiểu Đồng, dễ dàng bỏ cuộc không phải là tác phong của em – Vĩnh Thành cố ý nói khích Hiểu Đồng.
Cô nhìn