Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210683

Bình chọn: 7.00/10/1068 lượt.

thẳng vào mắt Vĩnh Thành, đôi mắt trong suốt nhìn cô cười
đầy tin tưởng khiến cho cô an lòng. Tại sao trong nhưng lúc cô tuyệt
vọng nhất, anh đều xuất hiện nâng đở cô, cho cô điểm tựa.

Đã có lúc cô muốn ích kỷ lãng quên cậu để mặc cho trái tim mình
nghiêng ngã. Cô vẫn biết mình có lỗi với Vĩnh Thành rất nhiều, nhưng cô
không thể nào chối bỏ được tình yêu của mình dành cho Vĩnh Phong. Nhiều
lúc cô muốn buông xuôi để mặc cho trái tim như con thuyền xuôi theo dòng nước, tự tìm đến bến đỗ của mình. Lúc Vĩnh Thành nói rằng muốn cho cô
sự tự do chọn lựa, Hiểu Đồng biết Vĩnh Thành phải rất đau khổ vằn vặt
rất nhiều mới đưa ra quyết định đó, cô càng cảm thấy có lỗi với Vĩnh
Thành nhiều hơn, nhưng trong lòng cô đâu đó nhen nhóm sự vui mừng, vì cô lại có thể tiếp tục ở bên cạnh vĩnh Phong.

Nhưng mà trong lúc cô lần nữa tuyệt vọng thì cậu lại lần nữa đưa
bàn tay về phía cô. Tại sao lại là Vĩnh Thành mà không phải là Vĩnh
Phong. Tại sao vẫn là bàn tay này, vậy thì ân tình này làm sao cô có thể trả hết, làm sao cô có thể ích kỷ bỏ rơi cậu được.

Hiểu Đồng choàng tay qua người Vĩnh Thành khẻ thầm nói:

- Cám ơn anh luôn ở bên em mỗi khi em gặp khó khăn .

Vĩnh Thành không nói gì yên lặng ôm lấy cô vỗ về, trao cho cô sức mạnh.

Vừa lúc đó, một bóng hình chạy đến với vẻ mặt lo lắng. Cậu nhìn
thấy cảnh tượng đó thì khựng lại nép vào một bên tường âm thầm đau khổ.
Tại sao lại oan trái như vậy, tại sao lại là người anh mà cậu yêu thương và kính trọng.

Trước cửa phòng chờ của nhà điêu khắc Nguyễn Hưng, một cô gái xinh đẹp đưa tay gõ cửa. Nhà điêu khắc Nguyễn Hưng là một nhà nghệ thuật tài ba, vô cùng được yêu mến. Những tác phẩm của ông luôn được người ta mến mộ và tranh nhau mua. Nghe tiếng gõ cửa ông liền ra mở.

- Chào ngài – Cô gái xinh đẹp thấy ông mở cửa liền nở nụ cười quyến rũ – Tôi là người của ban tổ chức cuộc thi được cô Đình Ân nhờ cậy đem đến
đưa cho ngài vật này.

Ông ta nghi hoặc nhìn vào hộp quà trên tay cô nhíu mày.

- Xin lỗi, trước giờ thi, ban giám khảo không thể nhận bất cứ thứ gì từ thí sinh. Là người tổ chức chắc cô biết rõ điều này.

- Đúng vậy thưa ngài. Nhưng mà cô Đình Ân không hề ép buộc ngài phải
nhận lấy, chỉ cần ngài nhìn vào món đồ bên trong, rồi tùy ngài định đoạt – Cô gái vẫn bình tĩnh không lo sợ gì trước sức ép của ông ta, vẫn bình thản nói.

Nhà điêu khắc Nguyễn Hưng miễn cưỡng mở hộp quà ra, vừa nhìn thấy
món quà bên trong ông ta sầm mặt lại, rồi ngẩng đầu nhìn cô gái với vẻ
bối rối:

- Cái này ….

- Vậy bây giờ ngài nhận hay không nhận ạ - Cô gái cố tình hỏi dồn.

Ông ta im lặng không trả lời nhưng hai tay đã cầm khư khư hộp quà, cô gái mĩm cười nói:

- Vậy tôi đi đây, chào ngài.

Hiểu Đồng quay lưng đi, khóe môi nhếch lên một ý cười. Bên trong
hộp quà chính là một tác phẩm của ông ấy. Năm đó trong một buổi đấu giá
từ thiện, Hiểu Đồng đã cùng Vĩnh Thành tham dự. Cô buộc miệng khen tác
phẩm đó đẹp. Vậy là Vĩnh Thành đã mua nó tặng cho cô. Nhưng sau đó, cô
phát hiện, tác phẩm này bị khuyết.

Tác phẩm này là do ông Nguyễn Hưng tạo ra, ông vốn biết nó bị
khuyết nên chưa từng đem ra trưng bày. Vào lúc ông đang ở nước ngoài
tham dự một buổi triển lãm, con gái ông đã tự ý lấy tác phẩm này đem đến buổi đấu giá. Khi ông trở về biết được, có cho người đến tìm mua lại
với giá cao. Nhưng vì chỗ khuyết không đáng kể, lại phải nhìn rõ mới
thấy, huống hồ nó còn là món quà Vĩnh Thành tặng cho cô nên Hiểu Đồng đã từ chối đề nghị mua lại.

Nhưng một bậc thầy như ông lại không muốn tác phẩm của mình có
chỗ khuyết lại được đem ra bên ngoài cho nên hết lần này đến lần khác
yêu cầu mua lại với giá gấp mấy lần, đều bị Hiểu Đồng từ chối. Không ngờ lần này lại là một dịp tốt, Hiểu Đồng trả lại cho ông ta, chắc chắn ông ta sẽ bỏ phiếu để cảm ơn, sự may mắn này Vĩnh Thành mang lại. Trong tay cô hiện giờ có được hai lá phiếu, chỉ còn lá phiếu của ông Andre, chiếc váy của Đình Ân cũng tiêu tan, chỉ hơn 1 tiếng nữa là bắt đầu.

- Chiếc váy sao rồi – Hiểu Đồng trở về phòng nghỉ của Đình Ân hỏi.

- Chị của anh Thế Nam đang giúp mình lựa chọn một bộ váy thích hợp. Dù
thua cuộc, nhưng ít nhất mình cũng đã cố gắng hết mình rồi – Đình Ân
cười nói, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Hiểu Đồng vì mình mà bôn ba như vậy, cô không thể phụ lòng Hiểu Đồng.

- Đúng vậy, tụi mình đã cố gắng hết sức mình – Hiểu Đồng cười buồn nói – Nhưng vẫn còn thời gian, chưa đến phút cuối cùng mình quyết không bỏ
cuộc.

- Chúng ta cùng cố gắng – Đình Ân gật đầu, ánh mắt phát sáng đầy tự tin.

- Phải đó, ba chị em mình cùng liên kết lại nhất định có thể dời núi – Minh Thùy từ nãy giờ buồn bã ngồi đọc báo để quên đi sự chán nãn trong
lòng. Cô chạy đến que quẩy tờ báo trước mặt Hiểu Đồng, một hình ảnh đập
vào mắt cô. Cô nhớ tới bức tranh mà ngài Andre đứng ngắm, ông ta từng
nói là yêu thích nét truyền thốngViệt Nam. Vẻ đẹp thiên thần. “Tìm ra
rồi” – Hiểu Đồng reo lên trong lòng.

Cuối cùng giờ thi cũng đã đến, khán phòng chật kín người, ai cũng
muốn vào trong xem cuộc thi giữa hai mỹ nữ nổi tiếng trong và ngoài
nước. Có rất nhiều phóng viên đến săn tin


Polaroid