
bị mất. Mặc dù em biết Quốc Kiện yêu em nhưng trong thâm tâm em vẫn chờ đợi anh trở về, Quốc kiện cũng
đồng ý sẽ cùng em li dị. Nào ngờ khi anh trở về thì lặp tức cưới vợ. Anh không cho em một lời giải thích mà đặt dấu chấm hết cho sự chờ đợi của
em. Anh có biết em đau đớn thế nào không ?
Ông Vĩnh Nguyên nghe bà Cẩm Du nói thì cả người chao đảo, sửng sốt, boàng hoàng, sau đó là cảm giác hối hận và đau khổ ập đến. Ông vì quá
hận nên đánh mất lý trí, không tìm hiểu rõ ràng sự tình. «
Cánh cửa phòng bệnh bỗng mở ra cắt đứt dòng suy nghĩ của ông, quay
qua nhìn thì thấy gương mặt lo lắng của bà Mai Hoa hiện ra, ông bỗng cảm thấy xúc động vô cùng, bao nhiêu năm qua, bà vẫn dành cho ông tình cảm
chân thành nhất.
Vì Hiểu Đồng đám cưới cho nên Trúc Diễm quyết định lên ở luôn trên đây để tiện bề chăm sóc bé Phong.
- Vậy em và bác Trung sẽ bàn giao lại toàn bộ công việc cho chị - Hiểu Đồng nghe Trúc Diễm nói ra quyết định thì bèn nói.
Năm đó, khi Vĩnh Phong ra đi, Trúc Diễm lại mang thai, Hiểu Đồng
đã xin thầy hiệu trưởng cho phép mình học theo diện từ xa. Hiểu Đồng và
Trúc Diễm dọn đi nơi khác, rồi thay thế Trúc Diễm quản lí công việc làm
ăn, để Trúc Diễm an tâm dưỡng thai. Sau khi Trúc Diễm sinh em bé, Hiểu
Đồng đành nhờ cậy bác Hà, mẹ Đình Ân chăm sóc. Bác Trung, ba Đình Ân vì
lớn tuổi, không thể tiếp tục làm tài xế lái xe cho người ta, nhưng lại
không chịu được cảnh nhàn rỗi nên Hiểu Đồng kéo bác về phụ giúp mình.
Sau đó vì bận thực tập nên Hiểu Đồng giao hết công việc cho bác Trung
quản lí. Lợi nhuận một nữa gửi về cho Trúc Diễm chăm lo cho gia đình,
nữa còn lại, Hiểu Đồng chia cho mình vá bác Trung.
- Từ từ đi, bây giờ chị chưa muốn làm việc bây giờ, chú Trung đang quản lí rất tốt mà – Trúc Diễm khoát tay nói – Chị muốn dành thời gian cho
bé Phong một chút, chị bỏ mặc thằng bé cũng lâu, phải bù đắp cho nó một
chút. Mà bây giờ em cứ lo việc đám cưới trước đi.
Rồi Trúc Diễm quay sang Đình Ân và Minh Thùy, cũng đang có mặt ở đó :
- Chị cứ nghĩ một trong hai đứa sẽ là phù dâu chứ.
- Vì Đình Ân đang rất bận, Minh Thùy phải theo giúp cậu ấy, nên em nhờ
cô bạn Mai Thi cùng làm trong công ty làm phù dâu. Cái cô nàng này rất
tốt bụng và nhiệt tình, giúp em rất nhiều – Hiểu Đồng vội giải thích,
rồi phì cười – Mọi người biết không, hôm trước, cô ấy và em cùng đến đưa thiệp cho bác sĩ Hữu Thiên, nào ngờ cô ấy bị tiếng sét đánh trúng. Ngày nào cũng hết nhức đầu đến đau bụng đến nhờ Hữu Thiên cho thuốc. Thiệt
là ….
Ba người kia nghe Hiểu Đồng cũng phì cười, sau đó họ bàn đến việc
đám cưới thì chuông cửa reo lên inh ỏi. Minh Thùy đi ra mở cửa, cô vô
cùng ngạc nhiên khi thấy Quốc Bảo. Quốc Bảo không nói không rằng xông
thẳng vào trong nhà nhìn Hiểu Đồng hùng hổ nói :
- Cô có biết cô làm vậy, bây giờ anh Vĩnh Phong thế nào không ? Anh ấy
đau buồn đến điên rồi, anh ấy đã nhận lời tham gia đua xe với người ta.
Cô mau đi khuyên anh ấy đi.
- Anh ấy nhận lời đua xe vì anh ấy thích đua xe, sao tôi có thể khuyên anh ấy được – Hiểu Đồng cố tỏ ra lạnh lùng nói.
- Hiểu Đồng, cô có biết đã lâu rồi anh Vĩnh Phong không đua xe hay
không, hơn nữa nghe nói lần này là ở một con đường đèo nguy hiểm. Tôi
mặc kệ cô làm cách nào cũng được, mau đi khuyên anh ấy hủy bỏ đi. Nếu
không, anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi không bỏ qua cho cô đâu – Quốc Bảo ghiến răng ghiến lợi nhìn Hiểu Đồng cảnh cáo, nói xong cậu bỏ đi.
Hiểu Đồng ngồi chết lặng tại chỗ sau khi nghe Quốc Bảo nói, cô
không ngờ mọi việc lại như thế. Minh Thùy, Trúc Diễm và Đình Ân đều nhìn Hiểu Đồng nhưng không biết nói gì trước sự việc này.
Bên dưới con đường có một hàng cây xanh rợp bóng, một cô gái
đứng nép mình vào thân cây, những cơn gió khuya lạnh lẽo vẫn thổi từng
cơn lạnh lẽo vào người cô, nhưng cô vẫn không muốn dời đi.
Cuối cùng cũng có một chiếc xe quen thuộc chạy đến đỗ trước cánh
cửa màu xanh quen thuộc. Cô cảm thấy may mắn khi vẫn nhớ ông Vĩnh Nguyên đã nói : » Bác đã cho phép Vĩnh Phong trở về căn nhà cũ của cháu « ,
nếu không cô không biết đi đâu tìm Vĩnh Phong.
Bóng dáng quen thuộc cuối cùng cũng hiện ra trước mặt Hiểu Đồng,
dường như Vĩnh Phong gầy đi rất nhiều. Dù trong đêm tối cô vẫn nhìn thấy đôi mắt sâu thăm thẳm đầy u buồn của cậu, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Hiểu Đồng đưa tay lên miệng cắn chặt cố kiềm tiếng khóc đau xé trong lòng
mình, nước mắt thi nhau rơi xuống. Quốc Bảo muốn cô khuyên Vĩnh Phong,
nhưng cô lại không có can đảm để gặp mặt, cô sợ…., cô sợ trái tim ngốc
ghếch của cô sẽ lại chạy về bên cạnh cậu. Cô không thể, không thể làm
như vậy, nếu làm vậy, cô sẽ rất có lỗi với Vĩnh Thành.
Bây giờ Hiểu Đồng mới hiểu được cái cảm giác lặng lẽ nhìn người
mình yêu thương từ xa mà không thể đến gần, càng không thể chạm vào.
Vĩnh Phong đã bao nhiêu lần lặng lẽ nhìn cô thế này. Cảm giác của cậu
cũng đau xót như cô thế này hay còn đau hơn gấp bội phần.
Vĩnh Phong lặng lẽ tra chìa vào trong ổ, mở cửa đi vào bên trong.
Hiểu Đồng không còn đủ sức nhìn cậu thêm giây phút nào nữa, cô quay lưng bước đi. Những cơn gió dường như lạnh lẽo hơn, đóng băng sự đau