Siêu Quậy Nổi Loạn

Siêu Quậy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210145

Bình chọn: 8.00/10/1014 lượt.

đang rất tức giận đây. Nhìn cái cách hắn uống rượu thì biết. Cái này phải
gọi là nốc chứ không còn là uống nữa. Rượu mà hắn uống chẳng khác gì nước lã.
Thật kinh khủng!

- Du,
ra nhảy chút cho vui nhé!

Kiệt
nháy mắt, dịu dàng gọi nó.

- À
thôi. Tớ lại thấy hơi mệt rồi. Cậu cứ ra đi.

- Vậy
tớ ra một lát. cậu ngồi yên đây nhé!

- Ừ.

Kiệt
quay đi, hòa mình vào đám đông đang nhảy trong ánh đèn lập lòe. Tự dưng giờ nó
lại có cảm giác không quen với nơi này. Nó lách mình, luồn ra nhà vệ sinh.

"Ào".
Dòng nước mát lạnh chảy tràn trong lòng bồn rửa mặt. Nó hất nhẹ nước lên mắt.
Chà, dạo này ngủ ít, bắt đầu có dấu hiệu trở thành họ hàng với gầu trúc rồi
>.<. "Cạch". Nó xoay tay nắm cửa, bước ra ngoài.

"Vụt".
Một bàn tay tóm chặt lấy cổ tay nó, lôi đi xềnh xệch. Nó hoảng hốt, định hét
lên thì phát hiện ra, cái người đang kéo nó đi kia...chính là hắn. Không sai,
100% là hắn. Nó lại càng hoảng. Sao trông hắn có vẻ tức giận đến vậy.

- Nói.
sao cậu với tên đó lại cùng đến đây?

Hắn
ghì chặt tay nó vào bức tường, ánh mắt vằn lên tia tức giận. Nó tỏ vè bình thản,
nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Thì
sao nào? Tôi đi cùng bạn, cậu có quyền gì mà hỏi?

- Bạn?
Sao nhìn thân thiết đến thế? - Hắn không quan tâm đến câu hỏi thứ hai của nó.

- Đó
là việc của tôi. Sao cậu phải quan tâm làm gì?

- Tại
sao à? Bởi vì...tôi sẽ ghen...

Nó mở
tròn mắt. Hắn...hắn vừa nói gì? Ghen?

- Cậu
say rồi! - Nó giằng tay hắn ra.

- Tôi
không say. Tôi rất tỉnh táo. - Hắn vẫn giữ rất chặt, không hề có ý định buông
ra.

- Còn
bảo không say? Toàn mùi rượu thôi >"<. Tôi mệt rồi, không có rảnh mà
ở đây đùa với cậu đâu.

- Tôi
đã nói là tôi...

- Du! Cậu
đâu rồi!

Là tiếng
Kiệt. Nó đang định lên tiếng, nhưng...đã bị chặn họng bởi...nụ hôn của hắn. Mắt
mở to hết sức có thể, nó nhìn chằm chằm vào hắn. Tên này hôm nay bị làm sao vậy
hả trời? Mà cũng không phải là chỉ có hôm nay. Phải nói là dạo này mới đúng. Hắn...thực
sự rất lạ.

-
Du...cậu làm gì lâu... - Bước chân Kiệt bỗng khựng lại. - Thế...thế này là...?

Lửa giận
trong người bốc lên ngùn ngụt, Kiệt không ngần ngại gì, ngay lập tức kéo mạnh hắn
ra và...

"Bốp".
Một cú đấm mạnh giáng vào mặt hắn. Hắn lảo đảo rồi ngồi phịch dưới nền nhà. Nơi
khóe miệng bắt đầu có một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra. Là máu!

- Kiệt,
bỏ đi. Cậu ấy say rồi.

Nó hốt
hoảng ngăn Kiệt lại. Không hiểu sao khi nhìn thấy hắn bị thương như thế, nó lại
thấy...đau lòng. Xùy xùy, lại nghĩ vớ vẩn rồi. Đau lòng cho tên đó làm cái gì
cơ chứ? Dẹp, dẹp hết.

-
Không thể bỏ qua được. Làm gì có chuyện hắn ngang nhiên như thế chứ. Du chấp nhận
được nhưng tớ không làm được. Tớ phải dạy cho tên này một bài học.

Có vẻ
Kiệt vẫn chưa nguôi cơn tức. Cậu lao lên, định đấm cho hắn thêm phát nữa.

"Vụt".
"Bốp". Hắn đứng thẳng dậy, trả đòn bằng một lực chẳng kém gì Kiệt lúc
nãy. Kiệt lảo đảo lùi về phía sau. Cậu đưa tay lên, chùi nhẹ máu vừa chảy ra ở
mũi, khóe miệng khẽ nhếch lên:

- Hay
đấy! Như thế mới đang mặt con trai.

- Các
cậu đánh đủ chưa?

Lần
này nó hết chịu nổi rồi. Nhìn hai tên này còn muốn đánh nữa sao?

- Chuyện
này là việc riêng của bọn tớ. Cậu không cần lo.

Hết hiểu
nổi. Sao tự dưng hai cái người này lại gây gổ với nhau thế? Nó thật không hiểu
được. Cách suy nghĩ của nó về mọi việc vốn đơn giản mà. Làm sao để ngăn được
hai cái tên này đây? Tốt nhất là...

- Tớ về
đây!


quay ngoắt ra ngoài. Hắn và Kiệt ngớ ra một lúc rồi vội vã đuổi theo.

- Để
tôi đưa cậu về! - Hắn kéo tay nó lại.

-
Không cần. - Kiệt gạt phăng tay hắn ra, kéo nó về phía mình. - Tôi đưa cậu ấy đến
nên có trách nhiệm đưa cậu ấy về.

- Để
tôi chuộc lỗi lúc nãy. - Hắn lại kéo tay nó.

- Tôi
đã nói là không cần mà. - Kiệt lại kéo lại.

Kéo,
kéo. Hai cái người này coi nó sợi dây hay sao thế? Chơi kéo co vui nhỉ?
>.< Nó tuyên bố lúc này nó đã chính thức bực mình rồi đấy. Mặc kệ hai người.
Có thích thì đánh nhau tiếp đi. Nó đi về một mình.

- Tôi
đi taxi.

Nó giằng
tay cả hai ra, chạy ra ngoài đường, bắt đại một chiếc taxi rồi đi luôn, để lại
hai tên mặt nhơ ngác nhìn theo.

* * *

- Oáp!

Buồn
ngủ quá. Nó ngã "phịch" một cái xuống chiếc giường êm ái, còn chẳng
thay đồ gì, cứ thế úp mặt xuống gối, ôm lấy cái chăn thiu thiu ngủ. Ngủ nhiều vậy
rồi, gần như cả ngày mà vẫn chưa hết buồn ngủ. Chứng tỏ dạo này đúng là thiếu
ngủ trầm trọng >.<.

"Cộc
cộc". Một tiếng gõ cửa vang lên. Nó giật mình liếc mắt ra bên ngoài. Im ắng~.
Có lẽ nó nghe nhầm chăng? Bỏ đi. "Cộc cộc". Lại một tiếng gõ cửa nữa
vang lên. Lần này nó bật ngay dậy. Phải xem xem cái tên đáng ghét quấy phá giấc
ngủ của người ta là ai.

"Cạch".
cánh cửa bật mở. Gương mặt người con trai cao ráo, đẹp như một tuyệt tác được tạo
ra từ đôi bàn t


XtGem Forum catalog