
ay của các vị thần., đập vào mắt nó. Là hắn. Hắn cúi đầu, để mấy
sợi tóc màu hung đỏ rũ xuống mặt. Gương mặt cũng đang đỏ rực rỡ, có vẻ như đang
ngại. Không đúng! Hắn ngại cái gì được chứ? Chắc tại uống rượu thôi.
-
Tôi...muốn xin lỗi về...chuyện lúc nãy. - Hắn ngập ngừng.
Nó chớp
chớp mắt. Ồ, hắn cũng biết xin lỗi cơ đấy. Nhìn sao...đáng yêu quá >.
- Bỏ
đi. Tôi quên rồi!
- Ừ.
Hắn gật
nhẹ đầu, quay lưng đi, nhưng gương mặt vẫn cúi xuống. Trong ánh sáng lờ mờ của
bóng đèn hành lang, nó vẫn kịp nhận ra trên mặt hắn có vài vết bầm tím.
-
Khoan đã!
Bước
chân hắn khựng lại. Nó vội vã chạy lại gần.
- Mặt
cậu làm sao vậy?
- Tôi
hả? - Hắn quay mặt đi. - Tôi chẳng sao cả.
- Quay
mặt lại cho tôi xem! - Giọng nó đột nhiên đanh lại, khiến hắn cũng phải giật
mình.
-
Không có gì đâu. Đẹp đẽ gì đâu mà xem.
- Quay
lại.
Nó kéo
mạnh gương mặt hắn về phía mình. Chiều cao vốn khiêm tốn nhưng may là vẫn đủ để
với tới cái mặt hắn >.<. Nhìn những vết thương trên mặt hắn, nó khẽ cau
mày:
- thế
này là sao? Cậu với Kiệt vẫn đánh nhau hả?
-
Không. Là vô ý đụng phải mấy tên trong bar.
- Cậu
đúng là...Vào đây!
Nó lôi
tuột hắn vào phòng mình. Hắn đỏ mặt, đứng khựng lại giữa cánh cửa.
- Lại
sao nữa? - Nó bắt đầu bực.
- Đây
là...phòng riêng của cậu.
- Ừ.
Có vấn đề gì sao?
Rõ
ràng dọn dẹp sạch sẽ rồi mà. Không có vấn đề gì đấy chứ?
- Tôi
nghĩ...mình không nên...vào phòng riêng của con gái.
Ngớ
người chốc lát, nó ôm bụng cười sặc sụa.
- Ha
ha, cậu đáng yêu quá đi! Trông cái mặt kìa, ngố không thể chịu được. Lo gì chứ?
Ở đây có ai đâu, còn sợ hủy hoại "thanh danh" của cậu à?
-
Không phải nhưng...
- Thôi
dẹp đi. Nhanh lên. Vào tôi băng mấy vết thương cho.
Nó nắm
chặt tay hắn, dúi mạnh xuống ghế ngồi. Còn mình thì nhanh nhẹ lục trong tủ lấy
ra gói bông băng và thuốc sát trùng. ngồi xuống bên cạnh hắn, nó nhẹ nhàng lấy
bông tẩm thuốc sát trùng lau vết thương trên gương mặt kia rồi cẩn thận băng tất
cả lại. Nhìn mặt hắn bao nhiêu vết thương. Tội nghiệp!
- Được.
Xong rồi!
Nó vứt
chỗ băng vừa dùng vào thùng rác, quay ra cười toe với hắn.
- Ừ. Cảm
ơn.
Hắn đứng
dậy, tự biết ý mà trở về phòng mình. Nhưng rước khi đi, một ý nghĩ chợt thoáng
qua làm bước chân hắn ngừng lại. Đút hai tay vào túi quần, không quay lưng, hắn
dịu giọng nói với nó, một tiếng nói trầm ấm, chan chứa tình cảm:
- Những
điều tôi nói lúc nãy...là thật đấy.
Rồi vội
vã bước đi ngay, từng bước chân nhanh như sợ sẽ có điều gì đó...làm mình buồn,
hoặc là, một điều gì đó...khiến trái tim mình lạc nhịp chăng?
Ngơ ngẩn
nhìn theo bóng dáng hắn đi, nó chớp chớp đôi mắt ngây thơ. Ý hắn là thế nào? Chẳng
lẽ là lời hắn nói rằng...hắn đang ghen?
Và...bên
căn phòng đối diện, một gương mặt xinh đẹp tựa thiên thần đang đẫm nước mắt. Một
cô gái tựa mình vào bức tường, khóc...Khóc cho cuộc tình thầm lặng...đơn phương
bao năm tháng. Yêu một người không yêu mình...thì mãi mãi là một điều dại dột.
Nó đứng
trước gương, chớp mắt tự ngắm nhìn mình. Nhe răng ra mỉm cười, nó khẽ gật đầu
hài lòng. Răng đủ độ trắng (_ _"), mắt cũng bớt tình trạng gấu trúc. Có vẻ
hình dáng này ổn rồi đấy.
"Cạch".
Cánh cửa phòng bật mở. Nó tung tăng ra ngoài, mắt vẫn đang tít lại, cười rất
khoái chí. Sao hôm nay nó lại vui thế nhỉ? Vì lời "tỏ tình" đêm qua của
hắn sao o_0?
"Bộp".
- Á!
Hình
như nó đâm sầm vào ai đó thì phải. Chậc, cái tội mắt mũi để đi đâu không biết,
cho chưa =.=. Xoa xoa cái trán đáng thương vừa bị cộc vào trán người đối diện
kia, nó ngước mắt nhìn lên. Ồ, là Nhiên.
- A,
Nhiên! sao dạo này ít thấy cậu nói chuyện với tớ thế? Cậu có gì...giận tớ hả?
-
Không có. Tớ chỉ là...cảm tháy hơi mệt, không muốn nói chuyện với ai thôi. -
Nhiên quay mặt đi, không nhìn vào nó.
- À vậy
hả? Vậy cậu có cần đến bệnh viện kiểm tra không. Tớ sẽ...
- Lâm
Ngọc Du! Tôi nói là tôi mệt, không muốn nói chuyện với ai cậu nghe rõ chưa? Mặc
kệ tôi. Tô tự lo được, không cần người khác quan tâm, nhất là cậu.
Nhiên
tức giận gạt phăng cánh tay đang định nắm lấy tay mình của nó. Nó thẫn thờ. Như
vậy là sao? Sao tự dưng Nhiên lại có thái độ lạ đến thế? Chẳng phải trước giờ
hai đứa vẫn thân lắm sao? Hay là...nó làm sai điều gì?
* * *
Mệt mỏi
vứt chiếc cặp lên bàn, nó gục mặt xuống. nhiên vẫn vậy. Lạnh nhạt, thờ ơ, dường
như coi nó là không khí mất rồi. Có chuyện gì xảy ra với cô ấy chăng?
- Mày
là Lâm Ngọc Du?
Giật
mình, nó ngẩng đầu lên. Một cô gái có vẻ sành điệu với mái tóc màu vàng chóe đứng
rước mặt nó, cười nửa miệng vẻ giễu cợt.
- Nhìn
cũng bình thường. Sao thày ấy có thể thích nhỉ?
Nó khẽ
cau mày. Cô gái này là ai? Sao tự dưng đứng đây mà chê nó? Lại còn "thầy ấy",
là ai vậy chứ?