pacman, rainbows, and roller s
Siêu Quậy Nổi Loạn

Siêu Quậy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210221

Bình chọn: 7.5.00/10/1022 lượt.

Ra đến cửa, bóng dáng thấp
thoáng bên ngoài làm nó giật mình.

-
Nhiên! Cậu...

Nhiên
có vẻ không để ý gì đến nó. Nhỏ lạnh lùng, thờ ơ đi lướt qua. Nhưng...nếu như để
ý kĩ, sẽ thấy trên môi nhỏ, thấp thoáng...một nụ cười...một nụ cười an tâm.

- Cậu
làm gì lôi tôi đi như bị ma đuổi thế hả? - Hắn vẻ cáu gắt.

- A...tôi...tại...
- Nó gãi đầu, không biết nói thế nào.

Hắn
nhìn nó suýt phì cười, nhưng cố kìm lại, làm ra vẻ nghiêm túc nhìn xuống đôi
bàn tay đang nắm chặt tay mình của nó.

- Vậy
bỏ tay ra được chưa?

- A! -
Nó giật mình, vội vã buông tay. - Xin..xin lỗi!

- Không
sao. - Hắn bình thản. - Để chuộc lỗi, nói cho tôi tất cả.

- Hả?

- Cậu
và đứa con gái trong kia đã nói cái gì? Tại sao lại quyết đấu? Quyết đấu cái gì?

-
À...thì...tôi cũng không biết nói thế nào nữa. Nhưng mà, cái vụ quyết đấu này đến
tôi cũng không hiểu lí do nữa là...

- Gì
cơ? - Hắn nói mà gần như là hét. - Không biết mà cậu lại nhận lời?

- Tại
cô ta nói khích mà. - Nó cũng bắt đầu hét.

- Thôi
được rồi. - Hắn dịu giọng. - Vậy cậu đấu cái gì?

-
À...thì...bóng rổ.

- Hả???
- Hắn lại hét lên lần nữa.

- Bé mồm
thôi. Sao cậu hét lắm thế?

- Nhìn
cậu vậy mà đòi đấu bóng rổ? - Hắn lắc đầu ngán ngẩm.

- Có
phải tôi đề nghị đâu, là cô ta đó chứ! Lần thách đấu lần sau, tôi ra yêu cầu.

- Đành
vậy, đã quyết định thế rồi, tôi sẽ giúp cậu. Chúng ta cùng luyện tập. Vậy cô ta
có cho thêm người tham gia cùng không?

- Có
cho thêm 3 người tham gia.

- Vậy
thì thêm tôi, Kiệt và...Nhiên nữa. Đủ 3 người.

-
Nhiên biết chơi bóng rổ à?

- Ừ,
Nhiên còn giỏi nữa là đằng khác.

- OK.
Vậy ta đi rủ hai người bọn họ luôn.

Nó hứng
chí nhảy như bay về lớp. Còn hắn thì chỉ biết đứng nhìn và thở dài. Nhí nhố đến
thế là cùng.

* * *

-
Nhiên, giúp mình đi mà!

Nó lay
cánh tay Nhiên, năn nỉ, vẻ mặt ngây thơ, đáng yêu hết mức. Nhưng dù thế nào thì
mặt Nhiên vẫn lạnh như băng. Nhỏ dường như không muốn nghe bất cứ câu nào từ
nó. Lạnh lùng, Nhiên hất mạnh tay nó ra :

- Tôi
nói là tôi bận. Sao cậu dai thế nhỉ?

- Cậu
chỉ cần bớt chút thời gian thôi. Cậu cũng không cần tập đâu. Chỉ cần ngày thi đấu,
giúp tớ thôi mà.

- Tôi
không rảnh mà giúp cậu. Tự cậu nhận lời thì tự đi mà giải quyết. Việc này đâu
có liên quan gì đến tôi!

-
Nhiên à, giúp mình đi. Dạo này cậu sao vậy? Lạ lắm!

- Lạ? Ở
chỗ nào?

- Bình
thường thì chắc chắn cậu sẽ giúp mình.

- Vậy
thì cậu chỉ cần biết, bây giờ không giống như trước đây, không giống với cái
"bình thường" mà cậu nói. Tôi vẫn còn là bạn với cậu đã là tốt lắm rồi.
Đừng để tôi phải đối với cậu như kẻ thù.

Nhiên
giằng mạnh tay nó. Hụt hẫng...nó mất thăng bằng, ngã phịch xuống đất. Hắn hốt
hoảng vội vã lao tới chỗ nó.

- Cậu
làm gì thế Nhiên? Cậu ấy không phải là bạn thân của cậu sao?

- Bạn
thân? Tớ và cậu ta cũng quen nhau chưa được bao lâu mà. thân thiết cái gì chứ?
Tình bạn ấy cũng đâu thể sánh bằng tình cảm mười mấy năm qua của tớ. Lâm, tớ biết
cậu hiểu rõ điều này mà. - Giọng Nhiên chợt trầm lại, rồi nhỏ đột ngột hét lên.
- Tớ đã cố nhưng không thể cư xử bình thường với cậu ấy được.

Hắn thẫn
thờ. Phải, hắn hiểu, hiểu rất rõ là đằng khác. Hắn đâu phải một tên ngốc mà
không nhìn ra. Hắn biết hết nhưng cố tình lờ đi. Hắn không muốn người mà mình
coi như em gái phải tổn thương, phải đau khổ. Nhưng như thế có lẽ lại lỡ gieo
vào lòng ai đó một tia hi vọng, có thể là hi vọng rất mong manh, nhưng đã lớn lắm
rồi. Giờ thì tất cả đổ vỡ. Làm sao người con gái đó không đau được cơ chứ? Người
ta nói hi vọng càng nhiêu thì thất vọng càng lớn mà. Huống hồ, cô ấy đã đặt nhiều
hi vọng đến vậy...

- Tôi
đã làm sai điều gì sao?

Nó vẫn
ngồi im trên sàn nhà lớp học, ánh mặt lộ rõ nét đau buồn. Nó không hiểu, không
hiểu gì cả. Nó coi Nhiên là bạn thân, thậm chí có thể tâm sự tất cả mọi thứ cho
cô ấy. Tại sao giờ Nhiên lại xa cách nó đến vậy? Đúng là họ quen nhau chứ lâu
nhưng điều đó quan trọng sao? Nó muốn có một người bạn thân thiết có gì là sai
chứ? Huống hồ, Nhiên lại...rất giống một người...

- Cậu
không sai. - Giọng hắn trầm ấm vang lên. - Là tôi sai.

Hắn nhẹ
nhàng vòng tay ôm chặt lấy nó. Nó không nghĩ gì nhiều, cứ thế tựa đầu vào vai hắn,
nhắm mắt lại, cho những kỉ niệm bất chợt ùa về, kỉ niệm về một người...rất giống
Nhiên, cả về gương mặt...lẫn tính cách...

- Có
chuyện gì vậy ?

Kiệt
ngạc nhiên khi nhìn thấy nó và hắn cùng ngồi dưới đất, gương mặt nó còn lem
nhem nước mắt nữa. Hàng lông mày cậu nhíu lại, vẻ không vui. Nó vẫn im lặng,
không trả lời, mắt vô hồn nhìn về phía cửa lớp, nơi Nhiên vừa đi. Còn hắn vẫn
vòng tay ôm chặt nó, chậm rãi ngước lên nhìn Kiệt:

-
Không có gì. Cậu không cần quan tâm.

- Cậu
nói gì ? - Giọng Kiệt bắt đầu có chút tức giận. - Vậy ra