Old school Easter eggs.
Siêu Quậy Nổi Loạn

Siêu Quậy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210281

Bình chọn: 9.00/10/1028 lượt.

. Quả bóng di chuyển từ tay người nọ đến tay người kia. Nó cố gắng lắm
nhưng chẳng sao chụp được. Hắn khẽ nhếch mép, vẻ coi thường. Kiệt cười an ủi.
Thầy Minh gật nhẹ đầu động viên. Chết mất ! Sao ba mẹ lại sinh ra nó kém thể
thao đến vậy chứ ?

- Du,
bắt nhé !

Thầy
Minh nói vọng sang bên nó rồi chuyền quả bóng qua. Nó gật đầu, đưa tay chụp lấy
quả bóng. Hura ! Được rồi. Lần đâu tiên chụp bóng thành công =.=. Nó vui vẻ dị
chuyển dần về phía rổ và... a lê hấp ! Vào rồi !

"Cốp".

- Cậu
làm ăn thế hả ? - Hắn gắt lên kèm theo cái cốc đầu đau điếng.

- Tôi
làm sao ? - Nó trợn mắt lên cãi.

- Bóng
phải vào từ trên xuống dưới chứ sao lại từ dưới lên trên hả ?

- Chẳng
phải vào rổ rồi sao ? Vào là được rồi còn gì.

- Nếu
ném vậy bóng sẽ không được tính điểm. - Kiệt cũng lắc đầu, thở dài.

- Ơ...

Mặt nó
ngơ ngác, nhìn ngố không chịu được. Ba người còn lại ngán ngẩm không còn gì để
nói. Xem ra nó chẳng biết chút gì về bóng rổ cả. Kiểu này phải mất một buổi để
tập huấn rồi.

- Lâm
Ngọc Du, buổi tập hôm nay kết thúc tại đây. Nhưng... - Nó còn chưa kịp vui mừng
tì câu sau của hắn đã kéo nó từ thiên đàng rơi xuống địa ngục. - ...cậu phải học
xong những luật lệ cơ bản của bóng rổ trong buổi hôm nay.

-
Trong buổi hôm nay ? Mai học không được sao ? Có nhất thiết phải như vậy không
? Tôi mệt lắm rồi ! Hơn nữa chỉ còn hai tiếng rưỡi nữa là đến giờ đóng cửa phòng
tập rồi.

- Thì
học trong hai tiếng. Mai học tiếp. Tôi biết cậu không thể nhớ được hết ngay nên
sẽ chia ra học nhiều lần, học đi học lại tự khắc sẽ nhớ.

Nó cứng
họng vì hắn nói...đúng quá >.<. Nó có mấy khi học một lần là nhớ đâu. Khổ
quá đi mất !

Và thế
là, buổi học ngay lạp tức bắt đầu với sự hướng dẫn của "thầy giáo"
Hoàng Thiên Lâm. Hắn đứng bên thao thao bất tuyệt là nó không thể nhớ nổi cái
gì. Vậy nên, chốc chốc, những âm thanh "vui tai" lại vang lên trong
phòng tập.

"Cốp".

- Cậu
học hành kiểu gì vậy hả ? Tập trung vào !

"Cốp".

- Có vậy
mà cũng không nhớ nổi sao ? Thật hết chịu nổi !

"Cốp".

- Lơ
đãng cái gì thế ? Muốn tôi điên lên mới chịu được hả ?

...

Nó khổ
sở ngồi ôm cái đầu sắp bị hắn cốc đến mức thủng luôn. Sao không phải là Kiệt
hay thầy Minh dạy mà lại là hắn cơ chứ ? Có lẽ là do hắn am hiểu nhiều nhất.
Nhưng mà cứ thế này chắc nó phải vào viện băng đầu luôn quá T_T.

- Được
rồi. Lâm, em nhẹ tay một chút !

Cuối
cùng thì thầy Minh cũng lên tiếng khuyên can, phù...

-
Không mạnh tay thì e không ổn với bạn ấy đây thầy.

Hu hu,
đồ ác độc ! Hoàng Thiên Lâm là đồ ác độc !

- Cũng
học hơn 30 phút rồi. Du, em có muốn nghỉ ngơi, ra ngoài chơi một chút không ?

Tất
nhiên là nó gật đầu ngay lập tức, không hề đắn đo một giây một phút nào. Thoát
khỏi tay hắn cái đã rồi nói gì thì nói. Hắn bực mình lườm nó một phát rồi quay
qua thầy Minh :

- Thầy,
em đang giúp bạn ấy thôi mà ! Nếu đến cả những luật cơ bản mà còn không biết
thì đến khi thi đấu mất mặt lắm. Ai bảo bạn ấy nhận lời thách đấu làm gì. Mới
có 30 phút, mệt gì chứ.

- Em
không mệt nhưng em ấy mệt rồi !

- Đúng
đó ! Nghỉ một chút đi ! Có gì mai học tiếp cũng được. Vừa mới tập bóng xong, lại
ngồi học luôn. Vậy e không ổn. Chúng ta nghỉ ngơi, ra ngoài chơi cho thoải máu.
- Kiệt nói chen vào rồi kéo nó đứng dậy.

Biết
là không thể một mình địch lại hai người này, hắn đành bất lực gật đầu chấp nhận.
Nghỉ một ngày hôm nay thôi chắc không vấn đề gì.

* * *

Công
viên XXX...

- Em
muốn chơi gì ? - Thầy Minh nhẹ nhàng.

- Em
muốn chơi đu quay. - Nó hứng chí chỉ lên vòng đu quay đang chầm chậm chuyển động
đều.

- Được,
vậy chúng ta tới đó.

-
Yeah, đi thôi.

Nó cao
hứng chạy lon ton đằng trước, dáng vẻ trẻ con khiến ba trái tim đừng sau đập
thình thịch, không chịu nghe theo lời chủ nhân nữa.

- Em/cậu
ngồi với thầy/tớ nhé !

Kiệt và
thầy Minh cùng đồng thanh lên tiếng. Nó chớp chớp mắt ngây ngô, hết sức khó xử.
Tình hình là một buồng đu quay chỉ ngồi được hai người thôi. Làm sao đây ? Nó
khổ sở nhìn qua hắn cầu cứu. Đáp lại là... "xẹt xẹt". Tia lửa bắn vèo
vèo liên tục làm nó ớn người. Hắn tuy không nói gì, nhưng ánh mắt hình viên đạn
đủ nói lên sự cảnh cáo với nó. Nó vội vã chọn bừa một buồng trống, nói vọng lại
:

- Tốt
nhất là tớ đi một mình !

Ba anh
chàng bị bỏ rơi, không phản ứng kịp. Đến khi tỉnh ra thì nó đã đi được một phần
tư vòng đu quay rồi. Hết cách, cả ba lắc đầu rồi chọn bừa mỗi người một buồng.

* * *

Sau
khi đập phá nhiều trò khác, nó vui vẻ tung tăng đi về. Thật là. Nhìn cái dáng vẻ
nó bây giờ thực khác xa so với cái bộ mặt nhăn nhó lúc bị hắn bắt học mấy cái
luật bóng rổ chết bằm.

-
Chúng ta vào uống nước một chút nhé ! - Thầy Minh chỉ tay vào quán cà phê bên
đường đề nghị.

- Em
cũng khát rồi ! Vào thôi !