
ua Minh.
- Cũng
tạm rồi ạ! 2 tuần nữa bác sẽ đến xem chứ ạ? - Minh nở nụ cười hiền hòa quen thuộc.
Nói về
Minh một chút. Sau những việc xảy ra với nó ở Thanh Phong, Minh cũng không còn
làm thầy giáo ở đó nữa. Anh dự thi và trúng tuyển trong cuộc thi tìm kiếm nhân
tài của công ti nghệ thuật Ước Mơ Xanh. Anh được họ đưa đi đào tạo. Và với tư
chất thông minh, lại từng học tại học viện thanh nhạc nên anh nhanh chóng hoàn
thành khóa đào tạo, trở thành ca sĩ chính thức của công ti. Thời gian vừa qua,
anh đã cho ra một album, được sự ủng hộ lớn của các tín đồ âm nhạc. Vậy nên
ngay sau đó, công ti quyết định mở show diễn đầu tiên cho anh, vừa quảng bá giọng
ca mới, vừa quảng cáo cho album vừa ra.
- Ừ, tất
nhiên! Du, con đi chứ? - Mẹ nó gật đầu.
-
Con... a... dạ... vâng!
Nó vẫn
còn đang trầm tư trong dòng suy nghĩ, nghe tiếng hỏi của mẹ nên giật mình, lắp
bắp. Mẹ nó cau mày, nhìn chằm chằm con gái. Không bình thường! Chắc chắn là
không bình thường! Nếu không làm sao hôm nay tự dưng nó lại thơ thẩn đến thế?
Nghĩ vậy nhưng mẹ nó cũng không nói gì, vẫn cười, hỏi chuyện Kiệt và Minh.
Kiệt
và Minh tất nhiên nhận ra có gì đó không ổn, song cũng không muốn hỏi gì. Còn bản
thân nó cũng không rõ vì sao bản thân lại suy nghĩ về người con trai kì lạ kia.
Dường như là vì, trong lòng nó có một linh cảm mãnh liệt, một linh cảm mà chính
nó cũng không rõ ràng, chỉ cảm thấy là có liên quan đến người đó.
* * *
- Con
xin lỗi! Con thấy hơi mệt! Mọi người cứ dùng bữa, con về phòng trước.
Trong
lúc mọi người vẫn đang ngồi bên bàn ăn, nó đứng dậy, rời khỏi phòng ăn. Nó cảm
thấy tâm trạng mình hiện tại không được ổn định, ngồi ở đây cảm giác không thoải
mái. Minh thấy vậy cũng đứng dậy:
- Con
no rồi. Hai bác và Kiệt cứ ăn tự nhiên. Con xin phép ra ngoài trước!
- Ừ!
Mẹ nó
gật đầu, mỉm cười. Kiệt dõi mắt theo, muốn chạy ra ngoài cùng nó, nhưng phải giữ
phép lịch sự nên đành ngồi lại. Nó đã ra ngoài, Minh cũng ra theo, không lẽ cậu
cũng bỏ đi, để bố mẹ nó ngồi lại?
* * *
- Em
sao thế?
Thấy
nó ngồi thơ thẩn trên chiếc ghế ngoài hành lang, Minh mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi
xuống bên cạnh.
- Em
không biết nữa thầy ạ! - Nó thở dài. Mặc dù Minh giờ không còn là thầy của nó nữa,
anh cũng chẳng phải thầy giáo gì nữa, nhưng nó vẫn gọi vậy theo thói quen trước
đây. - Tự nhiên em có linh cảm cuộc đời mình sắp có thay đổi lớn.
- Sao
thế? - Minh theo thói quen, đưa tay vuốt tóc cô nhóc trước mặt. - Đừng nghĩ nhiều.
Cái gì đến sẽ đến. Dù có việc gì cũng sẽ có cách giải quyết mà.
- Em
hiểu! - Nó nghiêng đầu, mỉm cười. - Nhưng không hiểu sao, tâm trạng thấy bức bối
quá.
- Vậy
hả?
Minh rời
khỏi ghế, tiến đến bên chiếc đàn dương cầm đặt gần đó, mở nắp đàn, không quay đầu,
hỏi:
- Vậy
có muốn nghe một khúc nhạc giải tỏa tâm sự hay không?
- Được
ạ!
Nó cười
nhẹ, nhìn theo đôi bàn tay của Minh lướt trên phím đàn. Anh nhẹ nhàng di chuyển
đôi tay mình. Từng nốt nhạc vang lên, khảm vào không gian một sự lãng mạn, ngọt
ngào:
"Đêm
nay sao đêm lấp lánh trên bầu trời
Ngôi
sao nào sẽ mãi, riêng chỉ cho mình anh
Tìm em
trong trời đêm muôn ngàn vì sao sáng soi
Tìm
em... đến bao giờ?
Em có
biết tình yêu anh vẫn luôn trao mãi về người
Em có
biết tình yêu anh nhiều hơn những ánh sao trời
Em có
hiểu anh vẫn mãi sẽ chỉ chờ đợi riêng em
Em có
hiểu anh chỉ mãi yêu riêng mình em... mà thôi
..."
- Du!
Minh
ngừng chơi đàn, quay đầu nhìn về phía nó. Nó giật mình ngẩng lên. Hai người mặt
đối mặt, hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau.
- Em sẽ
đến buổi biểu diễn của anh chứ?
- À!
Em sẽ... sẽ đến.
Minh tự
nhiên thay đổi cách xưng hô làm nó cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ bừng. Anh cười,
nhìn gương mặt đỏ rực của nó mà cảm thấy đáng yêu vô cùng. Buổi biểu diễn hôm ấy
với anh vô cùng quan trọng. Đó sẽ là ngày... thôi, việc này để nói sau.
- Em
hèm... Hai người...
Kiệt đứng
đằng sau, không chịu nổi khung cảnh trước mặt nên phải lên tiếng.
-
Chúng tôi làm sao? - Minh nhìn sang Kiệt, mỉm cười. - Cậu đến đây ngồi đi.
Kiệt hừ
lạnh, cũng không thèm nhìn Minh, đi đến bên nó, ngồi xuống, hắng giọng rồi nói:
- À Du
này, mai cậu rỗi không?
- Có,
sao thế?
- Nếu
vậy thì... Ừm. Mai nhà hàng Sweet Love có tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Cậu có thể...
- A nhắc
mới nhớ. - Thầy Minh ngắt lời Kiệt. - Tôi được tặng hai vé tham gia buổi tiệc.
Em đi cùng anh nhé, Du!
- Anh
không thấy mình bất lịch sự à? Tôi đang nói đó! - Kiệt tức giận hét lên, sau đó
lại quay sang nó, đổi giọng nhẹ nhàng. - Cậu đi cùng mình nhé!
- A!
Nó chớp
chớp mắt nhìn hai người, không biết nên xử lí ra sao. Cả hai cũng đang nhìn nó
với đôi mắt đợi chờ/ Ai nói cho nó biết phải xử lí thế nào đây?
- A,
việc này...
Nó