
nhỉ?
- Cũng
có nhiều lắm đâu - Nó cười trừ.
- Ừ, không
nhiều lắm. - Minh bật cười. - Cũng chỉ trên dưới chục lần thôi.
- Thầy!
- Nó đỏ mặt hét lên.
- Thôi
được rồi được rồi, không trêu em nữa. Học tiếp đi!
Nó phụng
phịu liếc xéo Minh một cái rồi cầm quyển sách, tiếp tục làm bộ học sinh căm chỉ.
- Học
trò, đến nhà em rồi!
- A! Cảm
ơn thầy! Thầy vào uống nước chứ ạ? - Nó đẩy cửa xe, quay lại cười, hỏi.
- Cũng
được. Thầy cũng đang khát.
- Vậy
mời thầy!
Nó mở
cửa xe, bước ra ngoài, mời Minh vào nhà. Anh cũng ra khỏi xe, theo sau nó.
- Tiểu
thư đã về!
Cô
giúp việc ra mở cổng vừa nhìn thấy nó, vội càng cúi người cung kính. Nó mỉm cười,
gật đầu.
- Ba,
mẹ!
- Chào
hai bác!
Nó và
Minh cùng bước vào phòng khách, cúi chào cha mẹ nó.
- Ồ
Minh đến chơi à? - Mẹ nó cười thân thiện. Cháu qua bên đó ngồi đi.
Bà chỉ
vào chiếc ghế phía đối diện. Giờ nó mới để ý, Kiệt cũng đang ở đây. Cậu ngồi
trên chiếc ghế đó, đối diện với cha mẹ nó. Cậu cau mày nhìn Minh, vẻ mặt biểu lộ
rõ rệt là không vui. Minh không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, tỏ ý chào. Kiệt cũng gật
đầu đáp lại. Bầu không khí có phần trở nên căng thẳng. Nó đứng đơ ở đó, không
biết làm gì. Mẹ nó thì đang cười rất hài lòng. Hai chàng trai này bà đều vừa ý.
Vừa đẹp trai, tài giỏi lại yêu thương con gái bà hết mực. Bà muốn kiếm một điểm
không hài lòng cũng khó. Chỉ có điều… haizzz… muốn lựa chọn trong hai người này
một người làm con rể, quả thực là không dễ dàng. Thôi thì tất cả đành theo ý nó
vậy.
- Ông
chủ, bà chủ, tiểu thư, hai vị thiếu gia, mời mọi người vào dùng bữa.
Tiếng
của bác quản gia đã phá tan bầu không khí trầm mặc vừa rồi. Ba nó mỉm cười, hướng
về phía Kiệt và Minh, bảo:
- Hai
đứa cũng ở lại ăn cơm luôn chứ!
- Cháu
nghĩ nên để khi khác. - Kiệt và Minh cùng đồng thanh.
- Hai
đứa ngại gì? - Mẹ nó tiếp lời. - Mấy khi cả hai có dịp cùng gặp nhau ở đây thế này.
Ở lại dùng bữa với gia đình bác. Như vậy chẳng phải vui hơn sao? Mẹ nói đúng
không Du?
- A! Dạ…
phải… ạ! - Tâm hồn nó chẳng biết đang phiêu bạt nơi nào, nên nghe thấy mẹ gọi
mình, có chút lúng túng.
- Hừ,
con bé này đang nghĩ gì thế? - Mẹ nó lừ mắt, vẻ không hài lòng, nhưng sau đó lại
nở ngay một nụ cười gian. - Con nói đi, mời hai người ở lại dùng bữa chứ? Hay
muốn ăn cơm riêng tư với một người.
- Mẹ!
Nó đỏ
bừng mặt, giậm giậm chân. Mẹ nó thật là, đùa không đúng lúc gì cả. Câu nói của
bà đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của hai kẻ ngồi đối diện. Vẫn biết câu này
mẹ nó vốn chỉ là hỏi chơi, đùa cho vui, nhưng đây lại là điều hai người muốn biết.
Sự lựa chọn của nó, cho đến giờ vẫn chưa chịu đưa ra. Thực ra thì, nó không hề
muốn phải lựa chọn. Không hiểu vì sao, nhưng trong trái tim nó vẫn có một khoảng
trống không thể lấp đầy. Nó luôn cảm thấy, dường như trong quá khứ, nó đã từng
yêu. Trong giấc mơ hàng đêm vẫn thường hiện về một hình bóng. Nhưng nó lại
không tài nào nhìn thấy gương mặt của người con trai ấy, chỉ có thể nhìn thấy tấm
lưng rộng. Nó đã quyết định từ bỏ quá khứ, song vẫn luôn canh cánh một câu hỏi.
Liệu người con trai trong giấc mơ đó, có phải là người nó đã gặp ở bệnh viện
vào cái ngày nó đưa ra quyết định?
- Con
bé này lại thơ thẩn gì thế? - Mẹ nó huơ huơ đôi đũa trước mặt con gái. - Ngồi
xuống ăn cơm đi chứ!
- Ơ? Dạ!
Người
giúp việc vội tới, kéo chiếc ghế ra. Nó ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, nở nụ cười
nhẹ:
- Mời
mọi người!
- Được
rồi, hai đứa cứ tự nhiên nhé!
Mẹ nó
mỉm cười, hướng mắt về phía Kiệt và Minh mà nói. Hai người gật đầu, cùng đáp:
- Dạ,
cảm ơn bác!
Nói
xong lại quay sang nhau với nụ cười trên môi nhưng ánh mắt rõ ràng là muốn
thiêu sống đối phương mà >o<.
- Hai
đứa làm gì nhìn nhau mãi thế? Mau ăn cơm đi!
Mẹ nó
nhìn thấy vậy, đành lên tiếng phá vỡ không khí đối nghịch giữa hai người này.
Ba nó có vẻ không mấy quan tâm, chỉ thi thoảng hỏi vài câu. Ông đương nhiên
cũng hiểu chuyện tình cảm phức tạp giữa ba đứa trẻ, nhưng không muốn can dự, để
con gái mình tự chọn. Ba nó cũng giống như mẹ nó, đều hài lòng với hai chàng
trai này. Hơn nữa, việc ông quan tâm nhất là con gái mình đã trưởng thành, hiểu
chuyện hơn, không còn làm đủ trò quậy khiến ông đau đầu nữa.
- Kiệt
năm nay cũng thi đại học nhỉ?
Mẹ nó
gắp một miếng thịt gà đặt vào bát Kiệt, tươi cười hỏi. Kiệt gật đầu, cười đáp lời:
- Dạ!
- Vậy
định thi vào đâu thế?
- Con
thi quản trị kinh doanh.
- Đại
học Quốc gia Hà Nội à?
- Dạ!
- Ồ! Vậy
là thi cùng Du rồi!
Mẹ nó
chuyển ánh mắt hướng về phía cong ái. Nó chỉ cười, không đáp lời. Kiệt cũng vậy.
Tất nhiên là cậu biết nó thi vào đó. Chính vì thế cậu mới nộp đơn dự thi vào
trường này.
- À,
Minh này! Bác nghe nói con sắp tổ chức show diễn đầu tiên. Chuẩn bị thế nào rồi?
- Mẹ nó lại quay q