80s toys - Atari. I still have
Sorry Sorry

Sorry Sorry

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325352

Bình chọn: 9.00/10/535 lượt.

/>
“Tớ không thèm”.

“Không thèm là thế nào, cậu đừng lo, nhà tớ chỉ có một chị giúp việc thôi, chị ấy rất tốt”.

Cậu đã kết thúc sự ngang ngược của mình bằng phương thức độc đáo của cậu.

Lúc này đây, bóng lại được đá đến, vẫn là Lý Tuấn Ninh đến nhặt bóng. Cậu
ta chỉ cúi đầu, không giống với phong cách của cậu ta lắm.

Đường Mộc gọi cậu ta một tiếng, cậu ta mới ngẩng đầu lên.

Đường Mộc nói: “Này, Ngải Mễ là bạn gái của tớ rồi đấy, tớ báo cho cậu một tiếng”.

Trong mắt Lý Tuấn Ninh không giấu nổi vẻ phẫn nộ, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không nói gì, nhặt bóng lên rồi quay người bỏ đi.

Ngải Mễ cảm thấy vô cùng thú vị, nếu tính về vóc dáng, có thể Lý Tuấn Ninh
sẽ đánh bay Đường Mộc chỉ bằng một cú đấm, nhưng bây giờ tại sao nhìn
thấy Đường Mộc, cậu ta lại rụt rè gật đầu?

Đường Mộc nhìn thấy
câu hỏi trong lòng Ngải Mễ, liền giải đáp thay cô, “tớ có một người anh
họ tên là Thu Điền, ừ, nói cho cậu biết tên là gì cũng chẳng để làm gì,
tóm lại, anh ấy là dân xã hội đen”.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó Lý Tuấn Ninh đã hiểu nếu như cậu ta muốn thể hiện với tớ ở trường thì cậu ta sẽ không được yên thân”.

Cậu giận rồi ư?

Giống như Aaron và Ngải Mễ, lớn lên trong xó
xỉnh của thành phố, ngôi chùa tồi tàn, sân khấu không rực rỡ, cũng vẫn
trình diễn câu chuyện đẹp.

Hoặc là những thanh niên khác, lớn lên ở trung tâm thành phố, trong những tòa nhà cao tầng. Giữa cảnh tượng
rực rỡ huy hoàng, có thể vẫn trình diễn một vở kịch tồi.

Hoặc có những người khác, lớn lên trong núi thẳm, bên vùng sông nước, bên cạnh những bụi lau sậy.

Cho dù họ ở đâu, bê tông cốt thép, đình đài lầu các, hoặc là ao chuôm đồng
ruộng, chỗ nào cũng có thể in dấu chân xốc nổi và cuồng nhiệt của chúng.

Tuổi trẻ rực rỡ với đủ sắc màu, xanh vàng có cả. Tuổi trẻ dám yêu, dám hận, yêu hận rõ ràng.

Tư Nhiên và chị gái cậu Lệ Lệ cũng đang ở trong độ tuổi trăng rằm. Gorki
nói, tuổi thơ khổ nạn là nguồn tài sản tốt nhất của cuộc đời, chỉ có
điều khi ông nói câu này, tuổi thơ của ông đã trôi qua. Chính vì thế Tư
Nhiên hồi đó, trong lúc đối mặt với nguồn tài sản khổng lồ này, trong
lòng không tỏ ra cảm kích.

Nhà của cậu nằm ở trong làng, thuộc
dạng lập dị. Vì ba cậu đã từ bỏ ruộng đồng, về thành phố lập nghiệp. Từ
nhỏ Tư Nhiên không gần gũi nhiều với ba, trong chuyện này, cậu lại đứng
về phía ba. Cậu muốn được nhìn thấy ba vai đeo ba lô, đi trên con đường
đồi núi rất dài. Mỗi lần cậu nhìn thấy chiếc bóng cao to đó nhỏ dần,
trong lòng tràn ngập bao cảm xúc. Đương nhiên là ba cậu không biết, cậu
đã trèo lên ngọn núi cao nhất trong làng, nhìn ba bước về phía chân
trời. Tư Nhiên thường xuyên mơ mộng sẽ đến một ngày, cậu trở thành một
điểm nhỏ, bước đi bên cạnh điểm nhỏ có phần cao lớn của ba, hai người đi ra khỏi núi, cùng làm quái vật trong mắt bà con xóm làng.

Nhưng
ba cậu lại bị xe công nông chở về, thành phố là một cái lò ma quái, một
số người đi vào, áo gấm vinh hoa trở về làng, một số người đi vào lại lá rụng về cội.

Xác được chở về làng, nói cũng lạ, Tư Nhiên nhìn
thấy ba lặng lẽ nằm trên tấm gỗ, trước đó mọi ấn tượng của cậu về sự cao to, lực lưỡng của ông đều không còn nữa, chỉ thấy ba giống như một
chiếc lá đáng thương, bị gió cuốn lên không trung, sau đó lại rơi xuống. Chị và mẹ cậu đứng bên cạnh khóc, còn cậu thì không rơi giọt nước mắt
nào, cậu buồn, nhưng ngoài nỗi đau mất cha, trong lòng cậu còn có một
nỗi buồn khác. Hồi đó cậu không biết nỗi buồn này là gì, cậu chỉ cảm
thấy, ba nằm trên mảnh gỗ, chị và mẹ gào khóc, còn bà con làng xóm với
nét mặt chai sạn đứng bên cạnh vừa nhìn cảnh ồn ào vừa cắn hạt dưa,
những hình ảnh này, đều rất mỏng, mỏng như chỉ xuất hiện trên màn hình
ti vi mới đúng, nhưng trên thực tế, tất cả những điều này, đều diễn ra ở ngay bên cạnh.

Cậu vẫn mang máng nghe thấy có một số giọng nói: “Sau này họ biết làm thế nào?”

“Tội nghiệp quá”.

“Từ nay hai chị em phải dựa vào nhau mà sống”.

Cậu biết có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chăm chú vào mình, lúc này đây cậu
là diễn viên, nhất cử nhất động của cậu đều sẽ trở thành món ăn chủ đạo
tốt nhất trên bàn ăn của bà con xóm làng tối hôm nay ngoài món thịt kho
tàu. Mất người thân, mọi người đều đã quen với cảnh khóc lóc kêu la,
trạng thái đặt mình ra ngoài sự việc như thế này của Tư Nhiên là lần đầu tiên họ nhìn thấy. Làm khán giả nhiều năm, ánh mắt đều rất độc địa, họ
biết kịch tính nằm ở đâu, họ biết cái đáng xem nằm ở đâu. Họ đang chờ
đợi màn kịch của Tư Nhiên.

Tư Nhiên nhớ đến lần cuối cùng được
gặp ba, ông về nhà ăn tết, sau đó lại trở về thành phố, Tư Nhiên đi tìm
ông để nói chuyện, “ba ạ, con…”

Cậu mới nói được một nửa, đã giật mình vì cơn thịnh nộ bất thình lình của ông, “nói bao nhiêu lần rồi,
gọi là thầy chứ! Mày học người thành phố làm gì!”

Tư Nhiên không
nói gì. Ba bước đến túm cổ áo cậu, xô cậu ngã xuống trước chiếc gương mà mẹ cậu đã dùng từ lâu, “m