
ậu không ngại thì tớ sẽ ngủ cùng với cậu vậy." Aaron nói.
Nghe xong câu này, hơi men trong người Đường Mộc bốc lên, người lại mềm
nhũn. Lúc này cậu chỉ thấy hận, chỉ hận chiếc giường đáng chết đó trong
phòng ngủ của mình, thực sự quá rộng.
Mặc dù mọi người ở cùng
nhà, nhưng Aaron vẫn rất ít khi vào phòng của Đường Mộc, cậu cũng được
coi là chàng trai thích sạch sẽ, tan học về đến nhà, giày chẳng buồn
cởi, liền nằm vật xuống giường. Nhưng muốn vào phòng Đường Mộc, kể cả
sau lưng bị hổ đuổi, trước hết cũng vẫn phải cởi giày ra trước, đi đôi
dép dành riêng để trong phòng, mới coi như lấy được tấm giấy thông hành.
Hôm nay cũng là vạn bất đắc dĩ, Đường Mộc mới cho mình ngủ trên giường cậu ta. Aaron thầm nghĩ như vậy.
Đường Mộc lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo ngủ, ném cho Aaron: "Thay quần áo rồi đi ngủ đi".
Aaron tỏ ra hơi bất ngờ: "Thời tiết như thế này tớ toàn cởi trần đi ngủ thôi".
Câu nói này lại khiến Đường Mộc mềm nhũn người, cậu nuốt nước bọt, hậm hực nói: "Thế, thế thì tùy cậu".
Aaron vẫn cởi áo phông thay sang áo ngủ, cậu cười hì hì nói: "Vẫn nên tuân lệnh là hơn".
"Cậu muốn ngủ ở đầu nào?" Đường Mộc đi đi lại lại.
"Cái này, thế nào cũng được. Theo thói quen của cậu là được rồi."
"Thói quen của tớ... Trước đây tớ chưa bao giờ ngủ với ai cả."
"Ý tớ là thói quen ngủ bình thường của cậu ấy."
"À, thói quen ngủ của tớ khoa trương lắm, về cơ bản là tớ lăn lộn một vòng
trên giường, viết một chữ "đại". Nhưng đêm nay tớ sẽ kiểm soát mình."
Và thế là Đường Mộc bước đến đầu giường sát với tường, làm động tác mời Aaron: "Vậy thì, Aaron, bọn mình lên giường thôi".
"…"
Aaron theo lệnh trèo lên giường.
Đường Mộc tắt đèn.
Hai người cùng rơi vào bóng đêm.
Bạn đã bao giờ có sự trải nghiệm như thế này hay chưa, trong phòng, sau khi vừa tắt đèn, bạn nhìn lên trần nhà, trước mắt bạn vụt tắt thành màn tối đen. Thi hài của ánh sáng, cũng sẽ phát sáng. Những tia sáng này sẽ từ
từ, từ từ, bay xuống tùng chút một. Bay xuống mặt bạn, chất đống trên mi mắt bạn, không tan đi, và thế là mi mắt bạn dần dần trĩu xuống. Sau đó
bạn sẽ đi vào giấc ngủ.
Chỉ có điều đêm nay, chùm sáng toát ra từ cơ thể Aaron quá dũng mãnh, dồn lớp ánh sáng này quay trở lại trần nhà. Gian phòng tĩnh lặng như tờ, tĩnh lặng đến mức phát sợ. Đường Mộc không nghe thấy tiếng thở của mình, cũng không nghe thấy tiếng thở của Aaron. Tia sáng để ẩn mình, bước đi rón rén trong phòng, không nghe thấy tiếng động này, yên tĩnh đến mức khiến người ta ngạt thở.
Không hiểu
tại sao Đường Mộc biết Aaron cũng không ngủ được, chỉ có điều không biết cậu có nên chủ động nói chuyện với cậu ta hay không?
Nói chuyện linh tinh gì đó, ví dụ cười nhạo tửu lượng của Ngải Mễ tại sao lại kém đến vậy...
Đường Mộc thầm đếm cừu, đếm đến con thứ một trăm, cuối cùng cậu hạ quyết tâm, quay đầu sang nói với Aaron: "Cậu ngủ chưa?".
Đúng lúc Aaron cũng quay người sang, hỏi một câu tương tự: "Cậu ngủ chưa?".
Hóa ra cả hai đều chưa ngủ. Nhưng đều đang chờ đợi, cuối cùng đều không chịu được, thò xúc giác ra, thăm dò hư thực.
Hóa ra cậu cũng chưa ngủ à?
Aaron vươn vai cho thoải mái, xem ra vừa nãy giữ nguyên một tư thế không nhúc nhích cũng rất khó chịu.
"Có phải tớ làm ảnh hưởng đến cậu không?"
"Không, ý cậu muốn ám chỉ rằng tớ làm ảnh hưởng đến cậu chứ gì?"
Đột nhiên Aaron rút tay ra khỏi chăn, vỗ một cái vào đầu Đường Mộc: "Đồ thần kinh".
Đương nhiên Đường Mộc không thể chấp nhận sự sỉ nhục này, cậu cũng muốn vỗ
vào đầu Aaron, nhưng bàn tay cậu vừa thò ra liền bị bàn tay cứng rắn của Aaron túm chặt.
Đường Mộc giãy mạnh hơn, nhưng không thể thoát
ra được, bất giác tay cậu liền mềm nhũn, cậu cũng đành bỏ cuộc, để mặc
Aaron túm tay cậu, cậu loáng thoáng nghe thấy Aaron nói: "Đường Mộc, tớ
muốn nhờ cậu một chuyện".
"Hả?"
"Cậu hãy nghe tớ kể một chuyện trước đã."
“Ừ."
"Chắc chắn cậu rất tò mò không hiểu tớ và Ngải Mễ có quan hệ gì đúng không?
Trước khi tớ nói với cậu, cậu phải hứa với tớ, không được kêu toáng lên
nghe chưa. Ờ, chuẩn bị xong rồi tớ sẽ kể với cậu. Thực ra, Đường Mộc ạ,
chắc chắn cậu không thể ngờ rằng, Ngải Mễ là em gái tớ, là em gái ruột
của tớ. Nhưng vừa chào đời, Ngải Mễ đã bị cho người khác để họ nuôi, mẹ
không cho tớ nói sư thật với con bé, sợ phá hoại cuộc sống của nó, bây
giờ lại chuẩn bị lên lớp 12 rồi. Mẹ đã hứa với tớ sau khi thi đại học
xong sẽ nói hết sự thật với Ngải Mễ."
"Đợi một lát, tức là mẹ đẻ của cậu, mẹ kế của tớ, chính là mẹ của Ngải Mễ ư?"
“Ừ."
"Thật hay là giả vậy?"
"Việc này cần gì tớ phải lừa dối cậu đúng không?"
"Thế, may mà tớ và Ngải Mễ đã chia tay rồi, nếu không bọn tớ yêu nhau thực sự cũng có phần loạn luân. À, Aaron, cậu nói có chuyện muốn nhờ tớ, là
chuyện gì vậy?"
"Đườn