
Cuối cùng cô đã phá vỡ bầu
im lặng, thở một hơi rất dài.
Aaron biết ý của cô, là cô không chịu được nữa, nhưng lại không muốn chủ động cất lời trước, Aaron bèn hỏi: "Sao vậy?".
"Tớ đang thở dài cho các cô gái trong thiên hạ."
Aaron biết cô định nói gì, những vẫn giả vờ ngờ nghệch hỏi: "Lẽ nào cậu lên
làm chủ tịch Hội phụ nữ rồi à? Tự dưng lại lo cho phụ nữ trong thiên hạ
làm gì?".
"Vì cậu và Đường Mộc mà!"
"Tớ và Đường Mộc làm sao?"
"Các cậu làm sao, còn hỏi tớ mà không biết ngại à, tớ thấy hai cậu đểu giỏi
giang như vậy, nhưng lại không thích con gái, cái này làm con gái sao
chịu đựng nổi?"
Aaron chi biết cười trừ.
Ngải Mễ nói: "Aaron, có một số điều muốn nghiêm túc hỏi cậu?".
Aaron đưa tay sờ lên gáy: "Cậu muốn hỏi tớ có tình cảm gì với Đường Mộc hay không chứ gì?".
"Kinh, Aaron, cậu ghê thật đấy, cái này mà củng bị cậu đoán ra được."
Aaron lườm cô một cái: "Với đầu óc như cậu, suốt ngày chỉ nghĩ những cái đó thôi!".
"Ê, cậu bảo cậu thích con trai, trong khi cậu ấy lại là một anh chàng tuyệt vòi, tớ nghĩ như vậy có gì là sai ư? Điều này rất hợp tình hợp lý mà."
"Cậu cảm thấy Đường Mộc rất tuyệt vời à?"
“Ừ, tớ cảm thấy như vậy, người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố, "gay" có Đường Mộc!"
Lúc này Aaron đang uống nước, nghe thấy câu nói này của Ngải Mễ liền ho sặc sụa, cười cháy cả nước mắt. "Ngải Mễ, tớ xin cậu đấy, tớ xin cậu đấy
câu nói kinh điển như thế mà cũng bị cậu lôi ra để ví von."
"Cậu đừng lảng sang chuyện khác, cậu nói đi, cậu đánh giá thế nào về Đường Mộc?"
"Tớ thấy cậu ấy rất tốt."
"Có nghĩa là, cậu thích cậu ấy ư?"
"Tớ đâu có nói như vậy."
"Cậu xem, cậu nói cậu thích con trai, Đường Mộc lại là cậu bạn trội về mọi mặt, tại sao cậu lại không thích cậu ấy chứ?"
"Nói là nói như vậy, nhưng cái chuyện thích này không thể suy diễn như vậy.
Người mà chúng ta cần gặp không phải là người tốt, mà là người phù hợp."
Nói xong câu này, Aaron liền nhìn thấy Ngải Mễ cười rất ranh mãnh, quả
nhiên Ngải Mễ liền nói: "Nếu nói như vậy thì cậu vẫn thích con gái đúng
không?".
Quả nhiên Ngải Mễ vẫn không chịu buông tha.
Vòng
đi vòng lại, dù đi bao xa, vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của Aaron.
Cô tưởng rằng mình trốn được đi rất xa, bỏ cậu lại ở phía chân trời,
nhưng khi mặt trời lên cao, cậu cũng dâng lên cao, mọi sự bỏ chạy, di
dời, trèo đèo lội suối của cô đều không thoát khỏi ánh mắt của cậu. Núi
sông đất trời, đều không thắng nổi giọt nước mắt đó dưới mắt cậu.
"Aaron, cậu không được nói dối tớ."
"Tớ không nói dối cậu."
"Cậu đã bao giờ xem một đoạn phim nói rằng, nếu nói dối sẽ phải nuốt một nghìn cái kim chưa?"
"Hình như cậu rất muốn tớ biến thành con nhím thì phải."
"Aaron, cậu không thích tớ, tớ sẵn sàng chấp nhận, nhưng nếu cậu lừa dối tớ, tớ sẽ không tha thứ cho cậu đâu."
"Tớ không lừa cậu đâu, Ngải Mễ ạ."
"Cậu thề chứ?"
“Ừ, tớ thề."
Hai đứa bàn bạc với nhau, dù sao cũng đang ở căn hộ Đường Mộc thuê, tình
hình hiện nay, dường như giọng khách át giọng chủ, vẫn nên mời anh chàng Đường Mộc trong "người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố, "gay" có Đường Mộc"
quay về. Vậy sẽ để ai đi mời đây? Ngải Mễ không đi được, dù sao xảy ra
chuyện này, vẫn thấy ngại, vậy thì chỉ còn Aaron mà thôi.
"Tớ không đi." Nhưng Aaron cũng không chịu.
"Tại sao?"
"Bọn tớ đều là... cái đó, không tiện lắm."
"Xem ra là cậu có tình ý với Đường Mộc nhỉ, nếu không cậu sẽ không lăn tăn nhiều như vậy."
"Tùy cậu thích nói gì thì nói, kiểu gì thì chuyện này tớ cũng không đi đâu." Xem ra thực sự Aaron không muốn đi.
Chúng đã đợi một tuần, Đường Mộc vẫn không có ý định quay về như hôm cậu ta
nói, cứ để thế này, sự việc sẽ càng ngày càng bất bình thường, thế thì
ai sẽ là người đi nói với Đường Mộc đây.
Và thế là người này đã tự mình mò đến.
Cũng là vì mái tóc ba màu của Ngải Mễ khiến cô giáo chủ nhiệm không thể chịu được nữa, cô đã truyền tải thông điệp cuối cùng đến Ngải Mễ, nếu ngày
mai tóc vẫn không biến thành màu đen thì đừng đến lớp nữa. Trước thông
điệp của cô giáo chủ nhiệm, Ngải Mễ đành phải khuất phục, người thu dọn
hiện trường vẫn phải là người đã bày ra hiện trường, Ngải Mễ bèn đến tìm Tư Nhiên.
Nhân viên phục vụ mỉm cười chào đón Ngải Mễ: "Chào em, hôm nay em đến đây là để...".
"A, em muốn nhuộm tóc thành màu đen."
"Anh thấy để thế này rất đẹp, rất có cá tính."
"Cô giáo của em lại không thấy như vậy."
"Ô, em vẫn còn đang là học sinh à, em có quen người tạo mẫu tóc nào không?"
Ngải Mễ đang định trả lời, đúng lúc Tư Nhiên đi qua, trên tay anh đang cầm
một bát thuốc nhuộm, nhìn là biết chuẩn bị nhuộm tóc cho ai, nhìn thấy
Ngải Mễ, anh vội bước ngay đến.
"Ngải Mễ!"
"Hi." Ngải Mễ
cũng vui vẻ đáp lời, đương nhiên là cô bi