
lúc chúng vô tình gặp nhau
trong tối hôm đó ở cửa hàng lẩu cay, Ngải Mễ đã đoán rằng, đến bây giờ,
cô cảm thấy lời dự đoán của mình đã đúng tám, chín mươi phần trăm.
"Aaron, cậu thích Lý Tuấn Ninh đúng không?"
Aaron giật nảy mình: "Cậu đang nói gì vậy?".
"Cậu... thích... Lý Tuấn Ninh." Ngải Mễ cố gắng kiên nhẫn, nhắc lại một lần nữa.
"Cậu đừng nói lung tung, làm sao tớ lại có thể thích Lý Tuấn Ninh được?"
"Tại sao cậu lại không thể thích Lý Tuấn Ninh?" Ngải Mễ nhìn Aaron đầy ẩn ý.
Aaron đã hiểu điều mà Ngải Mễ nói có ý là gì, suýt nữa thì cậu quên chuyện
mình đã nói với Ngải Mễ rằng vì mình thích con trai, chính vì thế không
thể yêu Ngải Mễ. Suýt nữa thì cậu không kìm được và nói ra sự thật,
nhưng vì mẹ đã đồng ý sẽ nhận Ngải Mễ về, đợi thêm vài ngày nữa, dù sao
chuyện này, dù là ai, cũng khó có thể chấp nhận ngay lập tức.
"Ngải Mễ, tớ không thích Lý Tuấn Ninh, cậu tin tớ đi."
"Thực ra không phải là cậu thích con trai đúng không? Cậu hoàn toàn có thể
nói với tớ rằng, Ngải Mễ, tớ không thích cậu, cậu hoàn toàn có thể dùng
lý do này để từ chối tớ!"
Aaron hất cằm lên: "Lý Tuấn Ninh đến rồi".
Lần này cậu ta đơn thương độc mã, mang theo một quả bóng, đưa chân sút mạnh từ xa, Aaron lấy chân chặn ngay bóng lại rất chắc chắn.
"Đường
Mộc đâu? Cậu ta không đến xem à?" Giọng Lý Tuấn Ninh tỏ rõ vẻ châm biếm. Lúc này trên sân đang có học sinh lớp dưới thi đấu, Lý Tuấn Ninh bước
lên chặn bóng lại, cậu giẫm lên quả bóng của các em, cười hì hì nói:
"Các chú nghỉ giải lao giữa giờ đi, anh muốn mượn sân một lát, không ai
có ý kiến gì chứ?".
Mọi người đều rất ấm ức, nhưng không ai dám
nói năng gì, đành phải tránh sang một bên. Thậm chí Lý Tuấn Ninh còn
nói: "Các cậu đừng đi xa nhé, xem bọn anh đá phạt đền, rất hấp dẫn đấy".
Lúc này Đường Mộc mới quay lại, Ngải Mễ trách: "Đi vệ sinh mà cậu cũng phải mất nhiều thời gian đến vậy?".
Sắc mặt Đường Mộc không tươi lắm, chỉ hỏi Ngải Mễ: "Cậu thấy tớ có xứng với cậu không?".
Ngải Mễ không ngờ Đường Mộc lại để tâm đến câu nói của Lý Tuấn Ninh như vậy, cô như khóc dở mếu dở, tình yêu là điều vô lý nhất, việc gì còn phải
tính toán xứng hay không xứng.
"Không ngờ, vì tớ mà Aaron phải đối chọi với bạn thân hồi nhỏ của cậu ấy." Đường Mộc nhìn sân bóng, nói một câu rất ta đây.
Nghe vậy Ngải Mễ chỉ rủa thầm trong bụng, tưởng bở. Cô tin rằng Aaron thi
đấu là vì mình, cuộc thi năm xưa, Aaron đã thua trận, lại còn để mất
mặt, Ngải Mễ bước đên hôn Lý Tuấn Ninh. Trận đấu hiện tại, Aaron muốn
lấy lại danh dự đã mất, và còn tình cảm đang mất dần giữa họ nữa.
Trước đó Ngải Mễ trách hai anh chàng coi cô là món đồ chơi, thực ra trong
lòng cô thấy rất vui, cô cho rằng, đây giống như việc hai chàng trai
quyết đấu là vì mình. Đối với một cô gái, đây là sự lãng mạn tuyệt vời
nhất trên thế giới – chàng trai trẻ mặc áo giáp sắt rất hùng dũng, cưỡi
Hãn Huyết bảo mã [Theo truyền thuyết,
Hãn Huyết bảo mã là giống ngựa rất hiếm ở Tây Vực, có thể ngày phi ngàn
dặm, và có đặc điểm là mồ hôi màu đỏ như máu.'>, tay cầm thanh bảo kiếm khắc lời thề, trèo đèo lội suối vượt qua trăm núi ngàn khe... Thời gian trôi như tên bay, rất nhiều vị anh hùng đều khó đối chọi với trái
tim vì bạn mà đập rất dũng cảm... Tiếng vó ngựa dồn dập, cuối cùng ghé
sát bên tai, vén tóc mai bạn lên, giọng nói trầm ấm len vào trái tim,
anh – đến – cưới – em... Mỗi tiếng đều có một ngôi sao rơi xuống, dùng
sự nát thịt tan xương của mình để đổi lại sự kiên cố, vững chắc của tình cảm này...
Aaron đặt bóng lên chấm phạt đền. Cậu ngẩng đầu nhìn
Lý Tuấn Ninh, thật sự là rất lạ, cậu chưa bao giờ hận con người này, kể
cả hồi còn nhỏ Lý Tuấn Ninh thường xuyên bắt nạt cậu, hoặc hiện nay vẫn
ấu trĩ và ngang ngược như vậy, nhưng Aaron vẫn không hận Lý Tuấn Ninh,
trong cuộc đời cậu chưa bao giờ hận ai. Số phận, cuộc sống, người thân,
tất cả những điều này, dường như đều có thể khiến cậu phải hận, nhưng từ xưa đến nay Aaron đều nhẹ nhàng chấp nhận mọi điều giáng xuống đầu
mình. Cùng lắm là cậu không thích Lý Tuấn Ninh, chứ tuyệt đối không hận
cậu ta. Tuy nhiên bất luận đối xử với Lý Tuấn Ninh như thế nào, hôm nay
Aaron vẫn muốn thắng cậu ta. Cậu muốn hỏi ý ông trời, cậu thực sự không
kìm được chỉ muốn nói cho Ngải Mễ biết, anh là anh trai ruột của em, còn những chuyện khác, ví dụ mẹ, ví dụ ông bà của Ngải Mễ, cậu đều không
quan tâm, nếu hôm nay thắng được Lý Tuấn Ninh, cậu sẽ trút ra tất cả.
Lý Tuấn Ninh đứng trước cầu môn, dang hai tay ra, khóe mép khẽ nhếch lên: "Aaron, vào đi".
Lùi ra sau mấy bước, hít hơi thật sâu, chạy lấy đà, đưa chân lên, sút bóng. Là quả bóng trệt, bám sát mặt đất, lọt vào góc dưới bên phải khung
thành, hơn nữa lại là góc chết, mặc dù Lý Tuấn Ninh đã có phản xạ, nhưng vẫn phải bó tay vì tốc độ của bóng quá nhanh, góc lại quá khó, Aaron đá vào! Dẫn trước 1:0.
Tiếp sau đây cho dù thế nào, Aaron vẫn đột
phá được hơn rất nhiều so với mình năm xưa,