XtGem Forum catalog
Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325382

Bình chọn: 7.00/10/538 lượt.

Nếu thằng đó nóng bao nhiêu thì con Liên liều
bấy nhiêu, hơn nữa hình như nó bị cảm xúc điều khiển, đốp lại cay cú-
Nhưng tụi này không lăng loàn như mấy người. Cái đồ chỉ được cái mã, còn lại như bãi rác!

Nó chém quá rồi, bị gì thế?

-im đi! Cậu biết cái quái gì mà nói? -Đám fan girl của ba anh đập chai kia lập tức nhao nhao lên cãi lại.

Có em còn giở cái giọng chua lè chua lét:

-Hơ hơ, thích người ta không được thì nói người ta là rác! Ây da, sao có loại con gái kinh tởm vậy chứ?

-Mẹ kiếp! Mày nói gì đó? Nói lại coi!-Con Liên không cần biết đó là trai hay gái, gào ầm lên.

Nó xắn tay áo định lao vào cho em đó một trận, may mà thằng Cường và Hùng
giữ lại kịp. Sự vui vẻ nãy giờ của chúng tan biến hết. Thay vào đó là sự ngạc nhiên và shock.

-Mày bị cái khỉ gì thế? -Cả bọn cùng xúm lại hỏi con Liên nhưng nó khôngtrả lời.

Nó điên, điên thật rồi!

-Buông ra, tao phải cho tụi này một trận! -Con Liên dường như không kiềm chế được nữa, một mực đòi xông lên.

Lâu rồi tôi không thấy nó kích động như thế. Nó ghét mấy thằng đó đến vậy à?

-Mấy người bị điên hả? Sao không dưng đi chử.i rồi đòi đánh người ta?-Giữa
lúc căng thẳng, bỗng nhiên cái giọng không trong trẻo rất quen thuộc
vang lên, với ngữ điệu không giống bình thường.

Madi.

Nó đứng đó, cạnh mấy thằng cờ hó bạn nó, ánh mắt chán nản nhìn bọn tôi.

Oh, chuyện hay đây, nó về phe Ladykiller rồi. Giỏi lắm!

Cả lũ con hoang đàng ngạc nhiên ngó nó, như thể tự hỏi có nghe nhầm không. Nó gọi bọn tôi là gì? "Mấy người" cơ đấy, tuyệt.

-Ừ đấy, tụi này điên đấy, thì sao nào? Làm gì nhau?-Con Liên bây giờ đã
điên lên, chả còn kiêng nể ai, vừa gỡ tay cái đám đang giữ mình vừa cất
giọng thách thức.

-Đừng có làm quá lên thế, các cậu không thấy như thế là quá đáng à?-Madi hơi cau mày, ánh mắt pha lẫn bực bội, hỏi lại.

Chủ nghĩa tôn thờ tình bạn của nó lại lên ngôi.

Ồ, hóa ra với cưng, mấy thằng bạn của cưng mới là trên hết. Còn BadBoy
trong mắt cưng chỉ là một lũ gàn dở và rảnh rỗi, đúng không?

-Cậu sao thế? -Thằng Godi nhận ra điều gì bất thường ở Madi, khều vai nó hỏi.

Tôi cũng muốn hỏi, nó bị cái khỉ gì thế? Không phải giận chuyện hồi nãy rồi bây giờ xoắn lên đấy chứ? Èo, nhỏ nhen vậy?

-Tớ đang-rất-bực! -Madi khôngnhề giấu diếm, nói lớn lên cho cả bọn cùng nghe.

Bực cái quái gì? Lâu lắm không làm người đứng giữa hai phe nên đâm chán à?

-Bực thì biến đi, ai bảo cậu chơi với tụi này làm gì? -Con Liên mỉa mai.

-Chậc, nói rõ đi cưng, cưng về phe bọn đó luôn đi! -Thằng Thuận bỗng dưng hùa
theo con Liên với cái giọng dễ ghét. Nó lại troll Madi vì chuyện của đại ca à?

Mấy thằng khác trong bọn thì cười đểu giả sau câu nói đó, kể cả tôi.

Madi nổi cáu, chưa bao giờ tôi thấy nó dễ nổi cáu như thế, nó gào lên:

-Im hết đi! Các cậu chả hiểuncái quái gì cả!

Nó nhìn bọn tôi bằng ánh mắt phẫn nộ, như kiểu thất vọng hay cái chết trôi gì đó.

Nó khiến cả đám im miệng, vì cái sự nổi đóa bất ngờ. Bình thường nó dễ gần bao nhiêu thì khi nổi điên lên lại ghê gớm bấy nhiêu.

-Đừng có nói về tôi và bạn tôi cái kiểu đó! Các cậu chẳng quan tâm quái gì
đến cảm giác của người khác cả! Các cậu quá đáng lắm! -Nó nói tiếp,
giống như đang gào vậy, cái giọng cực kì châm biếm mới ghê.

Ồ, làm như "tức nước vỡ bờ" không bằng. Đây mới là con người thật của nó
đúng không? Nó chẳng vô tư gì hết, chỉ giả vờ ủng hộ bọn tôi thôi, đúng
không?

Tôi không biết, cũng không quan tâm nữa. Kệ nó với cái mớ điên loạn đó đi.

-Theo tớ thấy!thì...-Giữa lúc cả bọn im lặng nhìn nhau, tự hỏi sao mọi chuyện thành ra như thế này, tôi lên tiếng bảo Madi -...người không hiểu cái
quái gì và người quá đáng là cậu đấy, biết không?

Tôi chả thèm quan tâm nữa, quay lưng bỏ đi. Đồ con nít không hiểu chuyện,
làm như mình biết tuốt trong khi chả hiểu cái cóc gì về bọn tôi. Xin lỗi nhé, anh đây cóc cần một đứa như thế nữa! Về với Ladykiller êu quý đi!

Cái đám con hoang kia cũng không ngần ngại đi theo tôi.



Tuyệt. Và bây giờ thì tôi và Madi mâu thuẫn với nhau vì một chuyện không thể lãng xẹt hơn.

Nhưng nó đã chọn rồi đấy thôi, đứng về phía bên kia để chỉ trích cái đám bọn tôi. Nực cười thật.

Đã vậy, tôi cho nó tự do luôn, chắc vui lắm.

Tôi bước dọc theo con đường từ sân bóng đá dẫn ra sân bóng rổ, dưới cái
nắng nhạt sắp tàn của buổi chiều. Một buổi chiều nhạt thếch, lạc điệu
của mùa thu. Trên cái sân bóng rổ lót bê tông, mát mẻ dưới bóng râm của
thư viện, hai đứa nhóc đang đứng chém gió, trông vui vẻ hẳn so với cái
nơi chết tiệt tôi vừa đứng.

Nhóc Zim ôm quả bóng màu cam, huơ chân múa tay diễn tả cách làm thế nào cho bóng lọt vào rổ dễ nhất với vẻ tự hào, trong lúc bé Lim lắng nghe
chăm chú.

Madi cũng luôn chăm chú nghe tôi nói giống như con bé này.