
đó. Sốc quá à?
Có một sự thật hay ho rằng là chẳng nên động vào những đứa nguy hiểm, những đứa không còn gì để mất thì càng không nên.
Cún Cún tất nhiên không quá ngu để không biết điều đó, nhất là khi có lắm
người sẵn sàng bay vào hốt xác nó nếu nó dám ra tay với Madi. Thế nên,
Cún Cún kiềm chế cơn điên của mình, thu tay vào túi, quẳng lại một câu
tự tin ghê gớm trước khi bỏ đi:
- Một ngày nào đó, tôi sẽ lấy máu của bốn người chúng ta...trộn vào nhau... xem nó có vị gì.
Câu nói đó vang lên chậm rãi, nhẹ tênh như gió, mang theo mùi lạnh lẽo của mùa đông rét mướt.
Nghe vừa hoành tráng vừa sến súa, tôi nhìn cái mặt sung sướng của Quạ đen mà nghĩ.
- Trộn trộn cái vẹo gì? Con nhỏ đó đúng là thần kinh có vấn đề! - Madi
lại nói, tay phủi phủi cổ áo như thể bị cái gì bẩn thỉu, kinh tởm chạm
vào.
Ai dạy nó cái cách nói chuyện cay cú như này chứ?
- Không sao đấy chứ?-Xpít hỏi nó.
- Chuyện vặt! - Nó nhún vai cười, rồi đứng lên - Về lớp thôi!
----------
Tôi và Quạ vẫn đứng lại trong cái phòng thực hành Hóa u ám ấy sau khi Madi
và thằng Godi đi rồi. Cái não tôi bấy giờ vẫn chưa chấp nhận được cái sự thật vừa "thông" ra ban nãy, thật đấy. Làm thế quái nào mọi chuyện lại
thành ra thế này chứ? Không vui tẹo nào hết. "Tuổi thơ dữ dội" của
tôi...
-Chúc mừng anh nhé! Đào hoa thật đấy!- Con Quạ hào hứng bảo tôi,sau một hồi
cười quằn quại - Em có thêm tình địch rồi, oh yeah!-Nó kết luận, cái mặt bây giờ vênh váo đến mức đểu giả.
Nó nhảy lên cái bàn trắng láng cóng mà ngồi, khoanh chân lại, nhìn tôi ra
vẻ chờ đợi như thể biết chắc rằng tôi sẽ hỏi nó một điều gì đó quan
trọng. Đúng là càng lớn, con Quạ này càng giống thằng anh nó, đểu thật,
giờ tôi mới để ý đấy.
Tôi chả buồn muốn về lớp nữa, nhảy lên cái bàn song song với nó mà ngồi, nhìn ra cái cảnh tẻ nhạt ngoài kia qua ô cửa kính mờ.
Một chuyện giống với quá khứ đã xảy ra rồi đấy.
-Sao rồi?-Nó thấy tôi hiền đột xuất là làm tới ngay -Không nói nên lời luôn hả?
-Ừ. Anh chỉ muốn khóc thôi.-Tôi ngó nó, lấy tay quẹt mắt ra vẻ sụt sùi.
Mờ khóc là như nào nhỉ? Tôi quên mất rồi.
-Khóc đi! Em cho mượn vai nè! -Nó cười, còn giang hai tay ra như mẹ hiền chuẩn bị ôm con thơ tới nơi.
Hình như đây là nụ cười hiền nhất của nó từ trước đến nay. Đẹp lắm ấy. Nhìn
nó lúc này, chả hiểu sao tôi lại nghĩ nó giống một mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn và có khả năng phản chiếu.
Thực ra, hồi trước tôi rất thích chơi với nó, rất rất thích là đằng khác.
Nhưng bây giờ, có muốn cũng chẳng thể được như xưa. Tôi muốn ôm cục đá bự
chảng mà nhảy xuống biển quá đi mất. Tôi không muốn mối quan hệ của tôi
và Cún Cún cuối cùng lại thành ra như tôi và Quạ bây giờ. Cún Cún thích
tôi cơ đấy. Làm thế quái nào điều đó lại xảy ra? Tôi lại sắp mất một
người bạn tốt rồi, vì cơ bản, tôi luôn xem Cún là bạn tốt, thậm chí, nó
và "tuổi thơ dữ dội" của tôi là một. Và càng không nghĩ sẽ lừa dối nó,
thật đấy, tôi không thích lừa mấy đứa mà mình không có hứng. Đứa con gái nào cũng được, trừ Cún, Quạ và một vài đứa tôi coi như em nữa. Không
phải vì cái tình cảm sến súa gì đâu, chỉ là không thích lừa hoặc
không-có-khả-năng-lừa thôi.
-Subi này! - Tôi ngồi tự kỉ một lúc mà chẳng được cái gì, bèn hỏi Quạ đen - Làm thế nào để người ta không thích mình nữa nhỉ?
Nghe tởm dã man. Tôi suýt bò ra cười vì ý nghĩ mình mới dậy thì hôm qua.
-Hỏi đúng người rồi đó!-Cái mặt vênh váo của Quạ đen ngày càng hất ngược lên trời, chỉ thiếu điều nổ tung cái mũi ra vì tự sướng, tôi định gọi nó
xuống thì nó đã nhìn lại tôi, vẻ nghiêm túc hết sức, trầm giọng - Có một cách vô cùng hữu hiệu, vô cùng tốt đẹp, vô cùng êm thấm, đó là...
Nó đột nhiên tắt tiếng, nhìn tôi chăm chú. Lại làm trò nguy hiểm gì đấy bà nội?
-Là gì?
Trước ánh mắt ngây thơ chong xáng của tôi, Quạ đen búng tay cái "tróc!", mỉm
cười vô cùng hồn nhiên và đáng yêu, trước khi ban phát cho tôi một lời
khuyên bổ ích:
-Cứ rape chết mợ nó đi là xong!
_ End chap 43_
Chú thích: 1. "Cô giáo Thảo": câu chuyện về một cô giáo dễ xương tên Thảo, tra google để biết thêm chi tiết.
2. "Rape": đại khái là "hấp diêm", gg để hiểu rõ hơn nhá
Chap 44: "Can i RAPE you?"
A/n: cái tên chap lừa tình đấy
Part 1:
Lời khuyên vàng ngọc của em Quạ baby kute đã làm đầu óc vốn hồn nhiên bẩm sinh của tôi trong sáng hơn gấp tỷ lần.
Suốt tiết Anh, cô Linh ra đề thảo luận nhóm, tôi ngồi vò giấy làm đạn, móc
vào sợi giun để bắn hết đứa này đến đứa khác trừ đứa ngồi bên trái mình. Chẳng mấy chốc, cái lớp biến thành đấu trường đẫm máu, à nhầm, đẫm
giấy, cả bịn bắn nhau như điên, đạn bay mù mịt trong không gian. Hễ cô
ngước mắt lên nhìn xuông lớp là không có gì, nhưng lúc cô cắm cúi đọc
xấp tài liệu trên bàn là lại vang lên một rừng âm thanh: "vèo", ''bốp'', ''á'', ''ối'', ''éc''.
-Ê, nghiêm túc