Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325005

Bình chọn: 9.5.00/10/500 lượt.

đang bỡn cợt tôi - Đi tìm bạn Cún yêu của bạn đi. Không khéo giờ này ẻm đâm đầu vào tường vì người ẻm thầm thương trộm
nhớ cuối cùng lại đi phản bội ẻm. Chậc chậc...-Nó lắc lắc cái đầu- Tội
nghiệp Cún yêu! Hỏi thế gian tình ái là chi?~

Nó tặng cho tôi câu thơ của Lý Mạc Sầu, xong bỏ đi ngon ơ, tỉnh rụi như con Chó Điên nhà nó.

Bấy giờ, tôi mới chấp nhận cái sự thật rõ là điên khùng kia.

TÔI VỪA BỊ LỪA!!! Okay, một cú lừa ngoạn mục. Thật ra Cún Cún chả làm gì
Madi cả, là Madi tự làm mình bị thương, ấy vậy mà tôi lại đi tin nó để
trách Cún. Giờ thòi tốt rồi, Cún Cún chắc hận tôi thấu xương. Hừm, con
bé này làm trò tài thật đấy.

Tuy nhiên, tôi chả thấy giận Madi tẹo nào, chỉ thấy hơi tiếc, có lẽ nào nó đã không còn là Madi trẻ con của tôi hồi trước nữa?

Sặc, cái của nợ gì chứ, "của tôi" cơ á?

Chuyện xảy ra sau đó, tôi nghĩ là mình bị lây bệnh của thằng AK rồi, bởi vì
lúc Madi vừa đi được có một đoạn, tôi đã đuổi theo, chặn đường nó lại,
chỉ để nhìn xem cái mặt nó bây giờ là như thế nào.

-Bị gì thế?- Madi nghiêng đầu ngó tôi như sinh vật lạ từ dưới đất chui lên, tò mò hỏi.

Ờ, hay lắm, cái mặt nó còn tươi tỉnh hơn đi ăn đám cưới nữa.

Tự dưng có cảm giác không vui, như là...hụt hẫng, hình như thế. Mình điên
rồi, điên thật rồi. Nhưng mà, đây mới là bộ mặt thật của nó, phải không? Ngay từ đầu đã là như thế.

-Chẳng bị gì cả. Lâu không gặp nên muốn ngắm một tẹo ấy mà.- Tôi cười với nó.
Gì chứ, đối xử kiểu này với một đứa lừa đảo chắc cũng vui, nhỉ?

Nhưng mà, ngắm kiểu gì tôi vẫn thấy cái bản mặt của nó rất ngây thơ và đáng
yêu là thế quái nào? Ít ra cũng phải đểu đểu như X-pít chứ nhỉ? Đây là
nghệ thuật "lừa tình" của bọn con gái à? Công nhận hiệu quả thật.

-Đồ điên.-Nó cũng ngó lại tôi một hồi, rồi tự dưng lùi một bước, nói nhỏ,
cái vẻ tự tin mấy phút trước dần biến mất, hoặc là mắt tôi có vấn đề.

Tôi có cảm giác nó sắp bỏ chạy. Mình đúng là có vấn đề thật mà. Nó thành dân lừa đảo rồi, sao có thể...

Hai bước. Nó đang lùi, mắt nhìn tôi cảnh giác. Định chạy thật hả? "Bản chất" của nó đâu rồi?

Ba bước. Madi quay đầu. Nhưng trước khi nó kịp chạy mất, tôi đã kéo nó lại, ôm vào lòng.

Tôi chẳng biết mình làm thế vì cái khỉ gió gì, nhưng lúc ôm nó trong tay
như thế này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và ấm áp. Cái cảm giác này, có lẽ tôi sẽ chẳng quên được. Bây giờ mà nó cho tôi một cái bạt tai cũng không
hối tiếc.

Đùa thôi.

"Không hối tiếc" cái búa!!!

Vâng, tôi vừa nghĩ đến hai từ "bạt tai" là y như rằng nó vùng ra, tát tôi một cái "BỐP!" nghe rõ là giòn giã, có khi còn mạnh hơn cái hôm nó "chưởng" Cún Cún. Đùa chứ, sáng nay tôi ăn sáng đầy đủ rồi mà nó vẫn hào phóng
tặng tôi một cái bạt tai, chắc sợ chưa có món tráng miệng đó mà.

Đau dã man. Tôi nhìn đi chỗ khác, tay xoa xoa cái chỗ má bị đánh. Nói thế
thôi chứ cũng chẳng bõ bèn gì, cái mặt tôi chưa đủ dày như thằng AK hay
thằng Godi nhưng chắc cũng đủ để xài.

Dường như thấy mình hào phóng quá nên đâm ra hối hận, hoặc là muốn chơi trò "vừa đấm vừa xoa", Madi nắm áo tôi, lo lắng hỏi:

-Xin...xin lỗi, có đau không?

Thằng bố nó, hỏi một câu dễ thương chưa, cái mặt con người ta chứ có phải cái thớt đâu mà không đau. Đưa má đây anh vả cho một phát xem có đau không
nào!

Nghĩ là thế nhưng khi nhìn lại Madi, tôi chỉ muốn ôm lấy nó. Vẻ mặt vừa lo
lắng, vừa hối hận pha lẫn xót xa, cứ như con nít sắp khóc đến nơi đó chỉ có thể là của Madi mà tôi quen.

Đôi lần, khi muốn làm điều gì đó, tôi cũng có xu hướng làm luôn mà không
thèm suy nghĩ. Đó là lí do tại sao sau khi ăn tát, thay vì ném kẻ đánh
mình từ trên lầu ba xuống, tôi lại ôm chầm lấy kẻ đó. Đời thật lắm mâu
thuẫn.

Hình như Madi có gầy đi thì phải, tóc cũng dài hơn trước một chút, người nó
vẫn ấm và có mùi hương dễ chịu. Tự dưng tôi có cảm giác mình đã đánh mất một điều gì đó mà không biết là cái gì.

Đại khái là cảm thấy mềm lòng, phải không?

Tôi không đủ thời gian để suy đoán này nọ, vì Madi chỉ đứng bất động như
thế cho tôi ôm có mấy giây, sau đó, như vừa tỉnh khỏi cơn mê, nó giãy
dụa, vùng vẫy đòi thoát ra.

Đồ keo kiệt. Ôm có tí cũng không cho. Nãy nó cho tôi ăn tát, tôi có làm gì nó đâu?~

Chả biết vì lí do gì, tôi cứ ôm nó mãi không chịu buông. Thế là nó xài đến
chiêu trò của "cẩu tạp chủng", ngoạm một phát vào tay cánh tôi. Lại đau, nhưng tôi vẫn không buông, tôi siết chặt nó đến mức tưởng như nó có thể biến thành một phần của tôi luôn. Chả muốn thả nó ra chút nào. Nhưng
mà...

Okay, được rồi, cái tay làm bằng xương bằng thịt chứ không phải khúc gỗ, đau
thế đủ rồi. Tôi đành phải thả ra, để cho nó chạy mất. Mà về cơ bản, tôi
không có tư cách giữ nó lại. Mà giữ lại để làm cái gì? Biết chết liền.

Lúc bóng Madi khuất ở phía xa, nhìn lại cánh tay phải, tôi thấy chỗ bị nó
cắn đã chảy cả máu. Tự dưng trong đầu hiện lên một câu hỏi: mình đứng
đây nãy giờ làm


Disneyland 1972 Love the old s