
?
- Bạn ấy đã tỉnh chưa ạ?
Trái với sự lo lắng pha lẫn tội lỗi của ba thằng Badboy gà mờ kia, chị y tá đó thong dong cười:
- Tỉnh rồi, mấy em có thể vào thăm!
Hớ? Nhanh, gọn, súc tích vậy à? Cứ tưởng có vụ gì kinh hoàng lắm chứ? Xem
ra số em này hên hay còn gọi là "người ác sống lâu", à không, "ở hiền
gặp lành"!
Tua lại mấy cái ý nghĩ đó đã, "tỉnh rồi" chưa hẳn là đầu óc bình thường,
nhỡ đâu bọn tôi xông vào mà nó giương mắt ốc lên hỏi "Các cậu ở trại nào ra?" thì hay!
- Có vấn đề gì về đầu óc không chị? - Tôi quay sang hỏi chị ta trong khi 3 thằng kia tông cửa chạy ào ào vào thăm Madi.
Nhìn mặt bà chị này gian lắm, nhỡ đâu vế sau của câu là "và nhớ chuẩn bị
tinh thần!" mà bà chưa nói kịp thì sao? Nhưng mong là không có chuyện gì xảy ra...
Chị y tá hơi chững lại trước cái nhìn của tôi, hình như đang thắc mắc tại
sao bạn bị như thế mà nãy giờ tôi vẫn ung dung như chuyện thiên hạ.
- Không vấn đề gì đâu em! - Chị ta đáp rồi chớp chớp mắt mấy cái, không
dưng đổi tông - Em bao nhiêu tuổi rồi? Học trường nào thế? Cho chị biết
tên được không? Hình như chị gặp em ở đâu rồi!
Xong phim.
Có trách chỉ trách cái mặt tôi quá lừa tình. Nhưng xem ra chị, à không,
"em" này cũng đã giải đáp thắc mắc xong xuôi, dù ẻm hơi...già.
...
- Xe tớ, xe tớ đâu rồi???
Tôi vừa đặt chân vào phòng bệnh thì đã nghe cái giọng đầy lo lắng của Madi, nó vừa kêu lên vừa giựt phăng cây kim truyền nước, nhảy xuống giường.
Đầu nó quấn một cuộn băng trắng to đùng như để tang người chết.
- Bình tĩnh đi! Lo thân cậu trước đã chứ! - Con Liên vội giữ Madi lại trước khi nó làm trò gì điên rồ.
Vụ gì vậy? Đừng có nói là xe nó rơi vào tay bọn đánh lén trong khi hai
thằng kia bị choảng chứ? Nhìn mấy cái thướng tích trên người hai thằng
bệnh đó thì có thể đoán được.
- Tớ xin lỗi... - thằng Exdi chán nản vò đầu - Lúc đó gấp quá nên phải thoát thân, không kịp mang theo xe cậu...
Ô, đoán không sai mà, hay rồi đây!
- Tất cả là do tớ. Thật là... - Thằng Nodi cũng hối hận nói.
Bố khỉ! Tụi này cư xử như đàn bà vậy?
Madi nghe vậy thì có vẻ ái ngại, nó ngồi phịch xuống, đấm đấm vào thành
giường, trong mắt trào lên một cái gì đó khó tả nếu không phải là một
nỗi sợ hãi đầy mất mát. Nó cố gắng lắm mới ngước lên nhìn hai thằng đó,
cười nhẹ:
- Đừng nhắc chuyện đó nữa! Đầu tớ cứng lắm! Chỉ lo cho chiếc xe...
- Xe quan trọng hơn tính mạng? - Tôi hiếu kì hỏi, cảm thấy nó thể hiện cảm xúc hơi quá thì phải, hay là...
- Đó là chiếc moto màu đen, quà mà mẹ Madi tặng. - Thằng Exdi giải thích bằng giọng trầm trầm nặng nề.
Nó vừa nói xong thì con bé hai hằng nước mắt chảy dài, rơi lã chã xuống
không kìm nổi. Nó đưa hai tay lên ôm mặt, khóc không thành tiếng, cả
người run lên bần bật. Đừng trách nó yếu đuối, kỉ vật mà mẹ nó tặng mất
đi thì làm sao nó chịu được cơ chứ?
Con Liên ngồi xuống cạnh Madi rồi ôm nó dỗ dành:
- Đừng lo! Nhất định bọn tớ sẽ đòi lại xe cho cậu!
Và theo nguồn tin từ mấy thằng đàn em hiếu chiến thích săn mồi, tối nay,
bọn trường NTT, tức lũ đánh lén kia sẽ tập trung ăn chơi tại một quán
bar nổi tiếng nhất nhì - Dark Sky Bar.
Sẽ có một cuộc chơi đầy thú vị diễn ra vào tối nay, hứa hẹn mang đến một
sự trả thù, một vụ đòi nợ và mang lại nhiều tiềm năng cho sự phát triển
của ngành y học nước nhà. Chuẩn men!
...
Một buổi chiều ảm đạm,
Tôi nhìn thấy đàn chim không cánh,
Đang chiến đấu để sinh tồn,
Mà không hề biết mình là ai.
Những đôi cánh đã bị mặt trời thiêu rụi,
Khiến chúng không thể bay đi.
Nhưng tất cả đều không nguôi tham vọng.
Tôi muốn bay và tiếp tục bay.
Tôi muốn bay và bay mãi...
(I wanna change - nhạc phim Crows Zero)
Dark Sky Bar chìm trong men say những cuộc vui. Ánh sáng 7 sắc cầu vồng màu
mè phóng ra từ những ngọn đèn rực rỡ dội thẳng vào đám người đang hăng
say nhảy nhót trong sự bốc lửa của bản rock sôi động pha chút quằn quại, gồng mình quét qua trần nhà rồi bất lực rơi xuống vì không đủ sức thoát ra ngoài màn đêm ngập ngụa sắc đen ngoài kia. Mùi rượu đê mê từ quầy
pha chế hòa lẫn với mùi người làm khơi dậy một cảm giác hoang sơ nào đó
vọng lại từ tiềm thức, nhắc nhở cho lũ sói ngây dại khát máu Badboy rằng thời khắc của trò chơi đã điểm.
- Bàn số 3 từ bên phải vào! - Con Liên vừa nhìn thấy bọn tôi bước vào
liền chạy lại phang một câu dang dở, giọng tuôn ra lộ liễu một niềm vui
nguyên thủy khó mà so sánh.
Gần 10 thằng đang đứng quanh tôi chỉ chờ có vậy mà chạy lên "tiền tuyến" nhưng tôi ngăn lại:
- Từ từ đã!
Mấy thằng này bộp chộp thế nào, cứ giống như kền kền thấy xác chết là xông tới ấy, nhỡ đâu bị nhiễm dịch thì sao?
Bọn nó nán lại, gãi gãi đầu cười hì hì. Riêng hai thằng Nodi và Exdi không
được vui cho lắm vì vẫn c