
át vách tường, mắt trợn trừng trừng nhìn hai
thằng, cái nhìn căm phẫn muốn đốt cháy mọi thứ, đánh dấu một sự kinh
hoàng khi phát hiện ra tình bạn lâu nay chỉ là ảo ảnh. Có vẻ như cái chủ nghĩa tôn thờ tình bạn đã phần nào hủy hoại niềm tin nơi nó.
Cái nhìn kinh khủng đó đủ khiến thằng Nodi khó chịu, nó nắm chặt tay lại,
đấm cái "rầm" xuống bàn billard, vẻ mặt hơi khổ sở vì cái ý đồ đen tối
vừa nãy của mình. Tội lỗi.
- Đi thôi đại ca! - Tôi vỗ vai nó, cố không cười cợt nhả.
Nó không trả lời, lặng lẽ chuồn khỏi đó. Có lẽ nó vẫn còn tỉnh táo và chưa mất hết tình cảm với Madi.
Tiếng mưa vẫn rơi một cách vô tình. Ngoài kia màn đêm đen kịt muốn vây kín
mọi thứ. Tôi nhìn lại thì thấy Madi đang ngồi hụp xuống sàn, không khóc, cũng chả thể hiện cảm xúc gì.
- Sợ không? - Tôi ngồi xuống trước mặt nó, hỏi, muốn đọc xem nó nghĩ gì nhưng không được.
Nó chưa trả lời vội, đưa mắt nhìn ra dãy bàn bên cạnh, hỏi nhỏ:
- Chỗ này có rượu không?
Khi buồn, người ta sẽ có xu hướng chọn một trong hai phương pháp: tìm cái
WC hoặc uống rượu. Trong hoàn cảnh này, Madi chọn cái thứ hai.
Lúc này, nó vẫn ngồi bệt dưới sàn, ôm chai rượu Tây tôi vừa ném cho, mắt lờ đờ lờ đờ nhìn vào một điểm hư vô nào đó, chỉ thiếu điều hát nghêu ngao
"Kiếp đỏ đen" nữa thôi là giống mấy thằng cha chán đời vất vưởng.
- Ê, định ngồi đây cả đêm hả? - Tôi nãy giờ vừa chơi billard một mình vừa nhìn một đứa tự kỷ mất-khả-năng-trả-lời-vì-một-cú-shock-vô-nghĩa chán
quá bèn hỏi. Mà thực ra "nãy giờ" cũng không lâu lắm, mới có khoảng năm
phút là cùng, kể ra cũng có chút giải trí.
Không biết nó có nghe thấy không, mà lại thản nhiên uống rượu tiếp, sau đó ném cho tôi một câu chết giẫm lạc đề:
- Quán này vắng khách nhỉ?
Đồ điên. Tôi ngừng chơi, cười bảo nó, bằng một chút lương tâm còn sót lại:
- Biết mấy giờ rồi không? Về đi!
- "Về" hả? Về đâu? - Nó hỏi lại như đúng rồi, khiến tôi liên tưởng tới mấy con ma cụt đầu lảng vảng ngoài đường.
- Về nhà chứ về đâu?
Càng lúc tôi càng thấy mình đang giải đáp thắc mắc cho một đứa thiểu năng
trí tuệ. Ông già nó mà biết chắc ổng đập đầu vào đá chết tại chỗ.
Cún Cún bỗng gọi điện. Tôi quên mất là có hẹn nó về sớm để đánh bài. Tội
lỗi. Tội lỗi. Phen này chắc nó phát điên đi trèo tường ăn trộm nhà hàng
xóm mất. Tôi đi ra ngoài, vừa bắt máy đã nghe cái giọng như thể sắp khóc đến nơi:
- Đi lâu dữ vậy??? Tớ thành hươu ăn lá cây rồi này!!!
- Ngủ đi! Mai chơi! - Tôi cắt cái "rụp" màn cao hứng của nó. Đúng là đồ
bệnh, làm thế quái nào mà nó ngồi đến một giờ sáng để chơi bài chứ? Rảnh đến kinh dị.
- KHÔNG! - Nó gào lên như thể mai là ngày tận thế và món bài tuyệt chủng rồi.
"Rụp!", cúp máy là một điều vô cùng cần thiết lúc này. Bây giờ mà về thì tôi cũng hết hứng chơi rồi, ok?
"Rù rù...rù rù". Tuyệt vời, âm hồn thứ hai đang gọi, đó là con Liên. Đại
khái là nó tuôn một tràng hại não kiểu tao chán lắm, tao mệt mỏi, tao
xyz... như mấy thằng thổ dân đọc rap và tôi đếch hiểu bao nhiêu. Kệ tám đời nhà nó, tôi chốt lại một câu chí lí trước khi cúp máy nốt:
- Đi chết đi cho nhẹ quả đất!
Do màn cải lương hòa trộn với "chuyện tình Lan và Điệp" của hai đứa điên
khùng rảnh rỗi kia mà khi quay vào trong, tôi thấy Madi đã ngủ tự đời
tám hoánh nào, trên sàn là chai rượu vơi một nửa. Hình như nó say. Quá
hay, sao không có lúc nào ông trời để cho cái đầu óc ngây thơ của tôi
bớt đen tối đi một tẹo nhỉ, chịu sao nổi?
- Ê, dậy đi! - Tôi lay lay vai nó. Dậy và cuốn gói về nhà đi chứ, tôi không dễ làm người tốt đâu!
Nó đang ngồi ngủ, bị lay thì đổ gục qua một bên, thành ra một tư thế rất
chi là...đốt mắt. Cái vẻ say ngủ của nó hồn nhiên đến đáng ghét, chỉ
muốn...
"Rồi đêm qua đi chỉ còn mình tôi với đêm thâu,
Chỉ còn cô đơn với cơn đau vì ngày mai ta đã xa nhau..."
Tôi còn đang "phiêu theo cảm xúc" thì tiếng nhạc chuông bài "Ngày mai" chết giẫm vang lên. Hình như là điện thoại của nó.
Nhưng mặc kệ trời sập hay không, nó vẫn ngủ như chết rồi.
...
Đưa tiền cho tay tắc xi quen thuộc xong, tôi làm nghĩa vụ của một thằng
có-vẻ-nai-tơ là bế một sinh vật có tác dụng làm vẩn đục tâm hồn vào nhà. Madi thì nằm gọn trong vòng tay tôi, vẫn không có dấu hiệu của sự thức
giấc. Nóng. Cái cảm giác này thật khó chịu, và tất nhiên là cái tâm hồn
đen tối của tôi vẫn hoạt-động-mạnh. Vâng, người nó rất mềm và ấm. Đến
mức khốn nạ.n.
Căn nhà tối om như mực. Tôi còn chưa bật đèn thì Cún Cún đã nhảy xổ ra,
"hù" một tiếng như thể phim kinh dị không bằng. Hình như nó là con mèo,
giỏi nghe tiếng động về đêm ấy. Nó nhanh nhẹn vừa bật đèn lên vừa hỏi:
- Tưởng cậu ngủ ngoài đường rồi chớ? Ớ...
Tiếng "ớ" phía sau là vì đèn đã sáng và nó nhìn thấy Madi. Nó hơi ngạc nhiên, rồi trở lại vẻ nhí nhảnh, tò mò:
- Con nhà ai vậy?
Tôi không trả lời