The Soda Pop
Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325511

Bình chọn: 8.00/10/551 lượt.

ại giở giọng ra lệnh,vì thế tôi chỉ còn biết lủi thủi làm theo lời của cậu ấy.

**

Từ trong phòng bước ra, tôi rụt rè hỏi Thanh Phong:

- Thế này… đã được chưa?

Thanh Phong nhìn tôi trong chốc lát, đôi mắt cứ dán vào chỗ không nên nhìn, rồi khẽ mỉm cười:

- Được rồi, trông đỡ hơn ban nãy…

- Cậu….

- Được rồi, đừng cãi nhau nữa, mệt cậu quá, cậu không trang điểm à?

- À… không…

- Vịt Con Xấu Xí kia, làm cái trò gì mà không sử dụng hết đồ mà bổn thiếu gia tặng, muốn chết hả?

- Tôi….

- Cậu… không biết trang điểm à?

Tôi xấu hổ gật gật đầu, Thanh Phong ngẩn người trong giây lát rồi không
ngần ngại mà kéo tôi vào trong nhà, đẩy tôi ngồi xuống ghế.

- Cậu định làm gì? – Tôi ngơ ngác hỏi.

- Đừng quậy nữa, ngồi yên đấy.

Khi Thanh Phong bắt đầu cuộc hành trình vẽ hươu vẽ vượn lên mặt tôi thì tôi mới lờ mờ hiểu ra cậu ấy đang làm gì.

- Vịt con xấu xí, cậu phải công nhận một điều rằng, không có tôi, cậu sẽ không làm được việc gì không?

- Há?

Tôi giật mình trước câu nói của Thanh Phong và theo một phản xạ tự nhiên,
tôi quay ngoắt ra sau khiến cả công trình của thiếu gia Thanh Phong trên đầu tôi bỗng chốc tan thành mây khói.

- Có ngồi yên đấy không thì bảo? – Thanh Phong tức giận quát tôi.

Tôi im lặng không dám nói gì cũng không dám cứ động thêm nữa. Chả biết cậu
ấm này có biết cách trang điểm không đây? Hay lại biến tôi thành trò hề? Tôi rất không bình tĩnh mà suy nghĩ như thế.

Sau 15 phút hành trình vẽ hươu vẽ vượn, cuối cũng Thanh Phong cũng chịu ngừng tay, cậu ấy nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi thẳng thắn mà nhận xét:

- Cũng tạm chấp nhận được!

Tôi đang định lấy gương soi xem mình “tạm chấp nhận được” là như thế nào,
nhưng chưa kịp thực hiện ý đồ của mình thì tiếng còi xe ngoài cửa vang
lên. Thanh Nam thiếu gia đã đến.

Thanh Nam bước ra khỏi xe, cậu ấy
thật đẹp trong bộ vest màu trắng, mái tóc xuề xòa đã được chải lên gọn
gàng làm nổi bật lên gương mặt đẹp như thiên sứ ấy. Tôi phải mất hết 5
giây để lấy lại bình tĩnh và mỉm cười với Thanh Nam.

Thanh Nam ngây người nhìn tôi trong chốc lát rồi lên tiếng:

- Đi chưa?

- À, đi!

Tôi vội trả lời rồi luống cuống chuẩn bị cuộc hành trình bị bắt ép của mình.

- Phiền anh rước Hạnh Như giùm.

Thanh Nam chủ động nói chuyện với Thanh Phong, tôi còn đang ngạc nhiên không
hiểu mô tê gì đang xảy ra thì đã bị Thanh Phong đẩy đi.

- Mày đưa Hà Vy đi cẩn thận đấy!

**

Ngồi trên xe, nhìn qua gương chiếu hậu, dường như tôi không nhận ra mình
nữa. Đôi mắt to tròn chứ không còn một mí ti hí như trước, gương măt
trắng hồng chứ không còn là con bé đen nhẻm, đôi môi đỏ mọng lúc cười
trông thật duyên. Đây có phải là Hà Vy xấu xí của trước kia không đây?
Đây có phải là một vịt con xấu xí đã từng bị chà đạp và xúc phạm hay
không đây? Tôi chợt nhận ra rằng mình như cô bé lọ lem, chỉ có thể rực
rỡ khi có phép màu, và sau ngày hôm nay, tôi lại trở thành 1 vịt con xấu xí, một vịt con tiếp tục bị người đời chà đạp, tiếp tục bị cuộc sống
vùi dập.

Thanh Nam dường như không để ý đến sự có mặt của tôi, cậu
ấy cứ tập trung cho cuộc hành trình lái xe của mình, bỏ mặt tôi với hàng tá suy nghĩ trong đầu.

- Hà Vy!

Thanh Nam đã chịu mở miệng trước, trời à, hôm nay chắc có bão?

- Gì?

- Tôi nhờ cậu 1 chuyện nhé!

- Ừ, cứ nói!

Đôi với người trước giờ không biết từ chối người khác là gì, thì đây chỉ là chuyện thường mà thôi. Không cần bận tậm Thanh Nam nhờ việc gì, nếu có
thể, tôi sẽ giúp.

- Cậu làm bạn gái tôi, 1 ngày nhé!

- Hả?

Tôi há hốc mồm khi nghe Thanh Phong nói xong câu đó. Sao lại như thế? Thanh Nam, cậu ấy đang suy nghĩ cái gì mà đưa ra 1 yêu cầu như vậy.

- Không được… thì thôi vậy!

- À không phải… - Chẳng biết sao tôi lại nhanh miệng đến như thế.

- Vậy là cậu đồng ý?

- Không.. không phải…

Trời ạ, Hà Vy ơi, mày đang nói cái quái gì vậy.

Thanh Nam thắng xe đột ngột, cậu ấy quay người lại nhìn tôi một hồi lâu rồi chợt nói:

- Chỉ hôm nay thôi!

- À….

Tất nhiên, với lập trường của tôi, nếu có thể giúp, tôi sẽ giúp. Và cái yêu cầu này không quá khó, nói chung cũng nằm trong giới hạn của tôi. Nên
tôi không có lý do gì để từ chối cả. Nhưng có một điều tôi không hiểu,
tại sao, cậu ấy cứ chọn tôi mà không phải một cô gái khác, ít ra cũng
xinh đẹp và dễ thương hơn tôi?

- Cậu không cần hỏi gì cả. Hôm nay,
chỉ cần tôi nói gì cậu không cãi lại là được rồi. nhiệm vụ của cậu là
phải cười, cười với mọi người, kể cả không quen, nghe rõ chưa?

- Có
khi nào, người ta nghĩ tôi bị khùng không? – Tôi rất bạo gan mà hỏi như
vậy - có khi nào mình cười với người không quen mà người đó nghĩ mình bị tâm thầ