
ng dễ dàng như tôi tưởng vì bây giờ bọn họ đang đứng trước ngưỡng cửa ‘‘nhà tôi’’. Họ còn đem thêm bạn nữa, bạn ở đây không ai khác mà chính là bộ ba Hansel, Hazel và Marice.
- Erowyn à – Caris nói – lúc này chúng tôi không có nghĩa vụ phải đấu với mấy người, tụi này đang ngoài giờ làm việc, nhưng điều đó không có nghĩa tôi sẽ không dạy cho kẻ-đáng-ghét-kia một bài học – nghe thôi cũng biết những lời đó của Caris nhằm ám chỉ Marice.
Tôi đã cố gắng tỏ ra lịch sự khi chịu ngồi lại phòng khách cho tới khi Caris mỉa mai xong, nhưng ngay khi chị dứt lời, tôi đứng phắt dậy, dắt theo Dan, vào thang máy xuống Trung tâm tập luyện. Không đời nào tôi chịu ở đó để nghe những gì những vị khách không mời mà tới kia cần phải nói. Hazel chắc chắn sẽ ‘‘thẩm vấn’’ bằng hàng loạt câu hỏi tại sao, Marice thì cầu xin để Dan được về nhà, còn về phần Hansel tôi không biết phải nói sao đây. Cho dù câu hỏi, nguyện vọng mà họ đưa ra là gì thì tôi đều không thể trả lời họ được.
Không khí trong phòng khách lúc này chắc chắn không thể giữ chân bất cứ ai có ý định bước ra, chẳng ai muốn chịu sự ảnh hưởng của một không khí tràn đầy áp lực, nó có thể ảnh hưởng tới lời nói, hành động của bạn một cách tiêu cực. Tôi thấy mình đã quyết định đúng khi tự ý rời đi, mà dù lúc đó tôi có quyết định ở lại thì tôi đoán chắc Caris cũng sẽ đuổi tôi đi thôi, đằng nào chả thế, thà rằng tôi tự đi còn hơn là bị đuổi. Việc tôi bỏ đi cũng có chút liên quan tới Dan, chỉ một chút thôi, lý do rất đơn giản, tôi phải giữ thằng bé khỏi những cảm xúc ủy mị không cần thiết. Dan đã dần quen với cuộc sống không phải với gia đình của mình, nếu bây giờ để thằng bé gặp lại mẹ nó thì ai mà biết được nó sẽ suy sụp tinh thần như thế nào nếu phải nói lời tạm biệt với mẹ nó lần nữa.
Tránh xa được những người đó là một chuyện, làm gì sau đấy là một chuyện khác, khác hoàn toàn. Giờ đây tôi hoàn toàn không biết mình phải làm gì trong khu tập luyện, chân tay tôi chúng không hề muốn làm bất cứ bài tập nào hết, chính vì điều đó mà từ nãy tới giờ tôi chỉ biết ngồi dựa lưng vào cửa thang máy, im lặng như một đứa tự kỉ vậy. Không chỉ chân tay tôi, mà cả trí óc cũng đi vào trạng thái ngừng hoạt động, tôi chẳng thể suy nghĩ được gì, tôi chỉ có thể cảm thấy sự mệt mỏi của chính mình trong từng tế bào của cơ thể. Nãy giờ Dan vẫn cứ ngồi cạnh tôi, yên lặng, thằng bé biết rằng tôi không muốn nói chuyện, theo tôi nghĩ là như vậy, vậy nên dù nó có bắt chuyện với tôi thì tôi cũng sẽ bỏ ngoài tai những gì thằng bé nói. Nhưng lần này thì khác, lần này tôi có đáp lại Dan.
- Dì – Dan gọi tôi – Sao dì lại dắt cháu đi? Mẹ cháu…
- Cháu sẽ được gặp lại mẹ, chỉ là không phải lúc này thôi – tôi nói.
- Vậy thì lúc nào ạ?
- Sớm thôi!
Sớm, tôi đang lừa ai vậy chứ, chẳng ai thèm tin vào những gì tôi vừa nói đâu, nhìn thôi cũng biết Dan cũng vậy, thằng bé biết sự thật không nằm trong lời nói của tôi.
- Dì và chú Hansel…hai người…
- Làm sao ?
- Yêu nhau sao ?
- Nhóc con hỏi vớ vẩn gì vậy ?
- Ở nhà ai cũng biết điều đó – Dan nói – Cô Hazel luôn nói với cháu rằng chú Hansel không ngày nào là không nhớ dì, rằng chú ấy còn yêu dì – Nếu anh còn yêu tôi anh sẽ không làm vậy.
- Vậy sao ? – tôi cười nhạt – Cô ấy còn nói gì nữa không ?
- Cô Hazel miêu tả dì như một tiên nữ giáng trần, xinh đẹp không ai sánh bằng – Dan cười – lúc đó cháu luôn nghĩ cô ấy đang phóng đại mọi chuyện lên.
- Bây giờ thì sao ? – tôi hỏi.
- Dì Venus rất xinh đẹp. Danh bất hư truyền !
- Thôi trò nịnh nọt đó đi nhóc con – tôi cười, cười thật sự, niềm vui đó ngắn ngủi nhưng ít ra chúng là thật.
Tôi cứ tưởng rằng Dan đã hết lời để hỏi khi nó im lặng suốt một lúc lâu, nào ngờ nó cho tôi ăn dưa bở.
- Dì muốn về nhà không ?
- Đấy là còn phải xem ‘‘về nhà’’ theo ý của cháu là cái gì ?
Chẳng hiểu Hazel đã dạy dỗ thằng bé như thế nào mà nó lại thông minh, lanh lợi tới vậy ! Nó hiểu tâm sự của tôi đã đành, đằng này biết cách hỏi khéo người ta nữa.
- Về nhà cũng vui ! Nhưng không được tự do, mà dì thì không thích sự gò bó – tôi thở dài – Được cái này mất cái kia.
Hansel chắc chắn sẽ tiếp nối cha mẹ anh, nếu tôi còn ở đó chắc sẽ không tránh được việc bị kéo trở lại cái vòng xoáy tôi muốn thoát ra từ hồi mới mười lăm tuổi.
- Vậy nếu được chọn lại, dì sẽ chọn khác không ?
Tôi nhìn Dan đầy khó hiểu, thằng bé nói trúng tim đen của tôi rồi ! Từ trước tới nay tôi cũng luôn tự hỏi mình câu hỏi này, câu trả lời cũng đã rõ ràng trong lòng nhưng tôi chưa từng một lần dám tự mình thừa nhận nó. Tôi không muốn trói buộc mình vào những nỗi buồn nuối tiếc của quá khứ.
- Đâu có lựa chọn nào khác mà quyết – tôi nói - đằng nào cũng như bây giờ. Đã vào tầm ngắm của ‘‘các sếp’’ rồi không thoát được đâu !
- Thật ạ ? – Dan ngạc nhiên hỏi.
- Dĩ nhiên rồi !
- Vậy họ có nhắm cháu không ?