80s toys - Atari. I still have
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323164

Bình chọn: 7.00/10/316 lượt.

biên phụ trách đều nhận được hình thức kỉ luật và phê bình ở mức độ khác nhau.

Vương Xán đã chuẩn bị tâm lí từ trước, giữ nguyên thái độ bình thản
như không, thế nhưng hình thức kỉ luật chưa từng có này khiến cả phòng
kinh tế đều hỗn loạn, ồn ã. Chủ nhiệm Dương đành phải nói thêm: “Mọi
người có biết các lãnh đạo phía trên đã phải chịu bao áp lực không? Lúc
đầu tập đoàn Đỉnh Phong còn yêu cầu đuổi việc cả hai phóng viên viết bài cơ.”

Một đồng nghiệp bật cười lạnh lùng: “Đỉnh Phong muốn gì là được nấy,
tại sao không thu mua cả tòa soạn này luôn đi, để tờ báo này đổi thành
cơ quan phát ngôn riêng cho tập đoàn Đỉnh Phong, tất cả chúng ta phải
nhìn sắc mặt của Tư Tiêu Hán mà làm việc.”

“Không cần phải nói kháy như thế, tôi cũng đã có kiểm điểm và hình
phạt riêng của bản thân. Nội tình trong sự việc này quá nhiều, tôi cũng
không tiện nói thêm gì, tôi chỉ có thể nói với mọi người rằng, trước mắt kết quả xử lí này đã do các lãnh đạo cấp trên cố gắng hết sức, giơ cao
đánh khẽ, bảo vệ phóng viên của mình rồi đấy.” Anh quay sang nhìn Vương
Xán rồi nói thêm: “Về sau, em cứ tham gia phỏng vấn như thường, quay về
viết bản thảo như thường, có điều hai tháng tới, mỗi lần viết bài đều
phải dùng bút danh chung của phòng kinh tế, tất cả đều vì tốt cho em mà
thôi.”

Vương Xán than dài một tiếng rồi nói: “Em hiểu rồi, chỉ là cảm thấy ngại vì đã liên lụy đến mọi người.”

“Ai liên lụy ai chứ? Nói câu này chẳng phải khiến cho các lãnh đạo phải hổ thẹn sao?”

Đây là câu nói của La Âm, cô đi thẳng vào phòng, đặt một hộp bánh kem lên mặt bàn rồi nói tiếp: “Giờ nghỉ chiều, mình đãi một chầu bánh gato
vị dừa vừa mới ra lò ở Lục Môn, để an ủi Vương Xán và tất cả đồng nghiệp chịu nạn ở phòng kinh tế. Đây là hành động mang tính cá nhân, chắc tập
đoàn Đỉnh Phong sẽ không sờ gáy mình đâu đúng không?”

Tất cả mọi người đều bật cười, chủ nhiệm Dương đưa tay sờ mũi rồi mỉm cười: “Xem ra tôi không có phần rồi. La Âm, em đúng là càng lúc càng
lợi hại đấy, ném một nắm tuyết khiến phó chủ biên rơi cả mắt kính, bây
giờ lại dùng một hộp bánh kem để châm chích tôi.”

Vương Xán liền lên tiếng làm hòa: “Mau ăn, mau ăn thôi. Mình thứ nhất không đắc tội cấp trên, thứ hai không bị đuổi việc vẫn có thể tiếp tục
làm việc. Kết quả này coi như là được lắm rồi.”

Ăn xong bánh gato, mọi người đều quay về làm việc. La Âm lại lắc đầu
than thở: “Vương Xán, mình vốn tưởng rằng cậu sẽ khóc cơ, cho nên mới
tới an ủi cậu. Bỗng nhiên cậu lại bình thản thế này, thực sự mình cảm
thấy không quen.”

Vương Xán lau vết kem dính trên miệng rồi nói: “Khóc thì có tác dụng
gìứ? Với tình hình như thế này, cho dù có ôm lấy đùi của lãnh đạo gào
khóc thảm thiết thì cũng chẳng ích gì. Chi bằng cứ bình thản đón nhận
mọi chuyện lại hơn.”

“Hả, lúc vừa vào tòa soạn, cậu cứ một tiếng thầy hai tiếng cô, ngọt
ngào dã man, dễ mến đến mức mình nhìn cũng thấy thích, vừa bị phê bình
đôi chút là nước mắt lưng tròng, vậy mà vẫn mím môi nín nhịn, bây giờ
xem ra, nói chuyện, hành sự còn chín chắn hơn mình nhiều.”

“Mấy câu nói này của cậu không phải muốn mỉa mai mình đã thay đổi quá nhiều đấy chứ?”

“Từ trước đến nay mình không cho rằng chuyện đó là xấu, vào thời điểm thích đáng thay đổi là một chuyện rất tuyệt. Mình chỉ cảm thán, đúng là thời gian đưa đẩy, khắc nghiệt, khoảng thời gian chưa đến ba năm, một
tiểu cô nương thân bất do kỉ đã biến thành một người trưởng thành, sau
này mình thấy cơ hội để cậu nũng nịu sẽ ngày càng hiếm đi.”

Lời nói này đã chạm đúng điều thương cảm trong lòng Vương Xán, cô mỉm cười nói: “Cậu không cảm thấy sến quá sao, mình thấy ngấy cậu lắm rồi
đấy, chỉ sợ Trương Tân nhà cậu lại phát ghen với mình thôi. Được rồi,
đừng có mà thương cảm vớ vẩn nữa, chi bằng mai kể cho mình cảm tưởng sau khi kết hôn đi.”

“Bọn mình sống chung với nhau từ lâu rồi nên cũng chẳng có cảm nhận
gì cả, có điều hôm nay là ngày lễ tình nhân đầu tiên sau khi kết hôn,
hiếm khi anh ấy lại lãng mạn như vậy, muốn đưa mình ra ngoài dùng bữa.”

Nhắc đến lễ tình nhân, Vương Xán bất giác nhớ đến cuộc điện thoại sáng nay của Trần Hướng Viẽn.

“Hãy dành riêng buổi tối cho anh nhé? Có lẽ sẽ về muộn một chút, dì chắc không phản đối đâu đúng không?”

“Có việc gì đặc biệt không? Định cho em niềm vui bất ngờ gì sao?”

“Ừm, anh sẽ tự tay nấu đồ mời em ăn, việc này có được coi là niềm vui bất ngờ không?”

Vương Xán nhoẻn miệng nở nụ cười xinh xắn. La Âm lắc đầu mỉm cười
nói: “Không cần phải nói, hôm nay cậu nhất định có cuộc hẹn đặc biệt
rồi. Vậy thì mình cũng an tâm.”

Vương Xán đỏ lừ mặt đẩy La Âm một phát, đang định nói gì thì đột
nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói: “Xin hỏi Vương tiểu thư có đây
không?”

Vương Xán nhìn ra bên ngoài liền thấy một cô gái trẻ ôm một bó hồng lớn đứng trước cửa phòng.

“Tôi chính là Vương Xán.”

“Tôi là nhân viên cửa hàng hoa Thiên Tinh, có người đặt hoa tặng cô, xin mời kí nhận.”