
kì vọng gì ở anh. Có điều anh vẫn cứ tới đây, anh muốn em biết rằng, anh yêu
em, cho dù kết quả của chuyện này thế nào, anh đều cho rằng những gì em
làm đều đúng cả, không hề có điểm nào đáng chê trách.”
Vương Xán chẳng thể nào nín nhịn thêm nữa, nước mắt cuối cùng cũng
tràn bờ mi, Trần Hướng Viễn đứng dậy, giang rộng đôi tay ôm cô vào lòng.
Khoảng thời gian này, cho dù là ở cơ quan hay khi về nhà, Vương Xán
đều phải tỏ ra điềm đạm, bình thản như không. Mỗi lần đáp lại lời hỏi
thăm của đồng nghiệp, thậm chí cô còn nói vài câu bông đùa, giữ đúng
thái độ chuyên nghiệp, chín chắn đối diện với cấp trên, cố gắng hết sức
không để bố mẹ phải lo lắng.
Tuy nhiên, cô biết rất rõ rằng, thái độ bình thản đó của mình không
có nghĩa là thực sự không có chuyện gì xảy ra, dù có phân tích lí trí
đến mấy thì cũng không thể gạt bỏ đi sự lo lắng mà cô phải gánh chịu.
Cho dù lần này tới Hạ Môn du lịch có thể khiến tâm trạng cô thoải mái
hơn, nhưng mọi thứ vẫn còn chờ đợi ở phía trước. Lúc này đối mặt với
Trần Hướng Viễn, tất cả mọi uất ức, đau khổ giấu kín trong lòng bỗng
trào dâng dữ dội, chẳng thể kìm nén được nữa. Trong vòng tay ấm áp, rộng lớn của Trần Hướng Viễn, nghe được nhịp thở quen thuộc của anh, cảm
nhận được đôi tay rắn chắc kia, cô có cảm giác an ủi và thoải mái.
“Đừng buồn vì chuyện đó nữa.”
Vương Xán thì thầm đáp lại: “Làm sao có thể không buồn được chứ? Lí
Tiến Hiên đã từ chức rồi, không biết tòa soạn tiếp theo sẽ xử lí thế
nào, lại càng không biết đến lúc đó em sẽ phải giải thích với bố mẹ sao
đây.”
“Chú và dì sẽ thấu hiểu mọi chuyện thôi.” Trần Hướng Viễn nhẹ nhàng
vuốt mái tóc cô. “Em có biết công ty quản lí nguồn vốn ở nước ngoài có
biệt danh gì khác không?”
Vương Xán không biết nên lắc đầu, Trần Hướng Viễn mỉm cười rồi nói
tiếp: “Ở nước ngoài, người ta gọi các công ty này là chim ưng đầu trọc,
nghe cái tên là biết ngay, các công ty quản lí nguồn vốn chẳng qua chỉ
là một cách xử lí các nguồn tiền bất lương, thậm chí chính là hành động
rửa tiền. Đỉnh Phong hiện nay đã trở thành mục tiêu của các công ty quản lí nguồn vốn. Bài báo mà em viết ít nhiều đã chạm đúng vào vấn đề mà
Đỉnh Phong đang phải đối diện, vậy nên bọn họ mới tìm mọi cách để che
đậy, thế nhưng cái kim trong bọc làm sao có thể vĩnh viễn không lòi ra
được?”
Vương Xán im lặng không nói tiếng nào, ít nhất bây giờ, cô không hề
quan tâm đến hành động tiếp theo của Đỉnh Phong. Cô trước nay đều không
chịu hành động thân mật giữa chốn đông người, tuy nhiên trong chiếc sân
rộng lớn của khách sạn lúc này chỉ có đúng hai người, thi thoảng mới có
một vài người khác quay về và lẳng lặng vào phòng, hoàn toàn không hề có bất cứ ánh mắt hiếu kì nào khác. Lúc này, cô chỉ cảm thấy thần kinh
căng thẳng không khác gì dây đàn hơn hai mươi ngày nay cuối cùng đã có
thể thoải mái, tất cả mọi cảm xúc âu lo, sợ hãi đều được đặt sang một
bên, cảm giác rệu rã, mệt mỏi tràn ngập khắp cơ thể khiến cô muốn bước
đi mà cũng chẳng được, cứ như vậy thả lỏng người, cô thậm chí cảm thấy
rất buồn ngủ.
“Em rất mệt mỏi sao?”
“Ừm.” Vương Xán mơ màng đáp lại một tiếng.
“Đợi anh một lát.”
Trần Hướng Viễn đặt cô vào một chiếc ghế, đứng dậy đi qua chiếc sân rồi nói: “Ông chủ, phiền ông cho tôi đặt một căn phòng.”
A Lập nghe vậy liền ra ngoài, vừa làm thủ tục vừa lên tiếng trêu
chọc: “Tôi còn đang nói với bà xã, phụ nữ cho dù giận đến mức nào nếu
được bạn trai đuổi theo tới tận đây, không thể nào đuổi anh về được.
Phòng anh đối diện với phòng của Vương tiểu thư.”
Trần Hướng Viễn mỉm cười, cầm lấy chìa khóa, xách theo hành lí rồi nói: “Đi lên phòng nghỉ ngơi thôi.”
Vương Xán im lặng bước lên cầu thang, cầm chìa khóa phòng, đột nhiên
quay lại nhìn Trần Hướng Viễn. Anh hiểu ánh mắt của Vương Xán, vứt hành
lí lại rồi ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Anh nói rồi, lúc tới tìm em,
anh đã hứa với mẹ em, phải ở cạnh bên em, nhưng nhất định phải biết tự
kiềm chế và giữ tự trọng.”
Vương Xán thật không ngờ mẹ mình lại có thể đưa ra lời dặn dò rõ ràng và tường tận với Trần Hướng Viễn như vậy. Ăn cơm tối xong, cô lại gọi
điện về nhà, mẹ không hề thẳng thắn dặn dò điều gì, hình như vô cùng
thông cảm và khoan dung, cô đoán chắc đã bị bố ngăn cản. Khuôn mặt Vương Xán bất giác đỏ bừng, đang định thoát khỏi vòng tay của Trần Hướng Viễn nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, rồi đặt một nụ hôn nồng thắm lên môi. Hai người hôn nhau cho tới tận khi khách sạn có du khách về muộn mở cửa
vào, mới lưu luyến không thôi tách nhau ra.
Trần Hướng Viễn mở cửa phòng cho cô rồi nói: “Chúc em ngủ ngon.”
Hai ngày tiếp theo không còn nghi ngờ gì nữa, chính là một kì nghỉ vô cùng hoàn mỹ. Vương Xán và Trần Hướng Viễn dắt tay nhau đi dạo khắp Cổ
Lãng Tự, đi đến các cảnh quan thu hút cực nhiều du khách như khối đá
Nhật Quang, viện bảo tàng Phong Cầm, đồng thời cũng đi theo lời chỉ dẫn
của A Lập, tới những nơi ít khách du lịch, một phần khác chưa được khai
thác của hòn đảo này.