
gương, in lại cảnh vật xung quanh, vô cùng tráng lệ,
trên mặt nước một đôi thiên nga đang bơi chậm rãi.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trời mưa lất phất, những giọt mưa li
ti, thoắt ẩn thoắt hiện nên hoàn toàn không cần phải che ô. Vương Xán đi bộ suốt dọc sân trường, mãi cho tới bờ cát trắng ven biển, vào ngày hôm nay bãi biển cũng vắng người, yên tĩnh đến độ chẳng giống một địa điểm
du lịch nổi tiếng hút khách chút nào. Cô lại một mình tản bộ theo bờ cát trắng, mãi cho tới khi sắc trời tối mới tìm chỗ ăn cơm rồi quay về
khách sạn.
Đây là lần đầu tiên cô đi du lịch một mình, đương nhiên cũng là lần
đầu tiên một mình ở bên ngoài vào lúc năm hết tết đến. Trong khoảng thời gian này, cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, bề ngoài bình thản đã lừa gạt được tất cả mọi người bao gồm cả La Âm, giấu giếm được bố mẹ, nhưng
không biết còn có thể chống chọi được bao lâu nữa. Trốn thoát khỏi một
nơi quá đỗi quen thuộc, tận hưởng cảm giác đơn độc, có thể thả lỏng bản
thân, không cần phải giả bộ như mọi khi. Thế nhưng cô lại nhận ra rằng,
không hề giống như trong tưởng tượng, một khi đã ở một nơi xa lạ là hoàn toàn có thể phát ra hết mọi uất ức, buồn rầu trong lòng. Tâm trạng của
Vương Xán lúc này tĩnh lặng và thoải mái hơn nhiều.
Có lẽ do thành phố tuyệt đẹp này, cùng thời tiết ôn hòa ở đây đã
nhiễm vào cô. Có lẽ quá trình giả bộ bình thường, một mình đối mặt với
mọi thứ khiến Vương Xán học được cách đặt mọi phiền não, u uất sang một
bên. Cô hoàn toàn không định suy nghĩ gì thêm, quyết định tận hưởng kì
nghỉ một cách triệt để.
Ngày hôm sau, thời tiết nắng ráo, ấm áp. Sau khi ngủ đến tận khi tỉnh dậy, Vương Xán liền làm thủ tục trả phòng, mang theo hành lí đi đến tự
Nam Phổ Đà, theo dòng người vào tự dâng hương, sau đó đi dạo trong thành phố Hạ Môn, tìm quán ăn trên mạng giới thiệu dùng bữa, rồi tìm quán cà
phê nổi tiếng ngồi nhâm nhi, tận hưởng.
Mãi cho tới tầm chiều tối, Vương Xán mới gọi xe đến bến tàu. Rất
nhiều du khách đến Cổ Lãng Tự đều lựa chọn đi về trong ngày, người về Hạ Môn thì nhiều mà đi thì ít. Chỉ năm phút sau, chiếc phà đã cập bờ Cổ
Lãng Tự.
Vương Xán đi theo đoàn đu khách lên bờ, lập tức bị đoàn hướng dẫn
viên du lịch vây quanh, luôn miệng giới thiệu, còn thêm rất nhiều các
đoàn du lịch đứng ở bến tàu chờ đợi để rời khỏi đây. Cảnh tượng tạp loạn này khiến cô cảm thấy phiền não. May mà cô đã thoát được bọn họ, đi
theo lộ tuyến được hướng dẫn trên mạng, tiến vào một con đường dài yên
tĩnh, hoàn toàn khác biệt so với không khí ồn ào, hỗn tạp khi nãy nơi
bến tàu.
Vương Xán đi theo chỉ dẫn tìm đến một khách sạn gia đình được cải tạo lại từ một biệt thự hai tầng nằm trên đường Phúc Châu. Phong cách kiến
trúc ở đây giản dị mà tinh tế, trên mỗi bục cửa sổ đều đặt một chậu hoa
tươi, xung quanh vườn trồng rất nhiều cây hoa mai đang kì nở rộ tuyệt
đẹp, nhìn vào là cảm thấy hân hoan, hứng khởi.
Vương Xán đẩy cánh cửa bằng gỗ bên ngoài, nhìn thấy chiếc sân trước
mặt đang đặt vài bộ bàn ghế, có ô che nắng, và cả một chiếc xích đu lãng mạn. Một chiếc cầu thang cuộn vòng dẫn lên tầng hai, ở hành lang có một nơi tiếp đón, một đôi vợ chồng trung niên đang đứng đó thì thầm, nhìn
thấy cô bước vào liền mỉm cười chào hỏi: “Xin chào.”
Nụ cười thân thiện đó đúng thật là có sức cảm nhiễm, Vương Xán đã đọc được câu chuyện về bọn họ trên mạng. Một năm trước, cả hai vợ chồng đều từ bỏ cuộc sống làm công ăn lương ở thành phố, tới đây thuê một tòa
biệt thự cũ, cải thiện thành khách sạn gia đình. Cô đáp lại họ bằng một
nụ cười, báo họ tên, làm xong mọi thủ tục, tiến vào căn phòng mà cô đã
đặt trước. Căn phòng cô thuê ở tầng hai, diện tích rất nhỏ, trang thiết
bị trong phòng đều rất giản dị nhưng tinh tế, có một phong cách riêng,
đẩy cửa sổ ra cô có thể nhìn xuống một con đường nhỏ vắng người qua lại, phía đối diện dường như truyền lại tiếng người cười nói riêng tư. Nơi
đây tạo cảm giác hiền hòa, thân thiện, yên tĩnh, thật khác với không khí của các khách sạn thông thường.
Bà chủ nơi đây, A Lan, mang khăn mặt mới lên, nói với Vương Xán rằng, sau bảy giờ tối có rất nhiều khu phong cảnh mở cửa miễn phí, hơn nữa
thu hút lượng khách du lịch ít hơn ban ngày rất nhiều, vậy nên đi chơi
buổi tối là lựa chọn sáng suốt hơn, đồng thời, chị cũng đưa cho cô một
tấm bản đồ cầm tay.
Lần đi du lịch này là quyết định nhất thời của Vương Xán sau khi tìm
được một vài lời khuyên trên mạng, cô cũng không hề đọc kĩ lưỡng, chỉ
nhớ mang máng: “Nghe nói ở đây có một tiệm trà sữa rất nổi tiếng, tôi
muốn tới đó một lát.”
Chị A Lan mỉm cười, chỉ vị trí cho Vương Xán, nói rằng nên đi thế
nào, cô nhìn vào các con đường nhỏ chằng chịt, bất giác than thở: “Xem
ra tôi sẽ lạc đường mất.”
“Không phải lo lắng đâu, hòn đảo này không lớn, cho dù lạc đường cũng không đi xa được đâu. Điều quan trọng là không nên vội vã quá, sức hút
của Cổ Lãng Tự chính là bất cứ nơi nào cũng có phong cảnh đẹp, thứ cảm
giác đẹp tựa trong mơ, không hẹn mà gặp.”
Tiệm trà sữa