
he nói thịt xiên, bánh đậu xanh ở đó
rất ngon, con nhất định sẽ mua nhiều mang về.”
Nằm ngoài sự dự liệu của Vương Xán, lữ khách trong sân bay vào ngày
ba mươi này không đông lắm, cô ngồi ở ghế trong sảnh đợi lên máy bay,
nhìn vào tin nhắn của Trần Hướng Viễn nhận được trước khi vào sân bay.
Anh muốn tìm khoảng thời gian thích hợp gặp mặt nói chuyện cùng cô. Cô
suy nghĩ, liền gọi điện thoại cho anh.
“Có chuyện gì không? Hướng Viễn?”
“Sáng nay anh tới tập đoàn Đỉnh Phong lấy một tập tài liệu, nghe nói
Tư Tiêu Hán đang bàn luận về vụ việc bài báo của em. Đỉnh Phong có phải
đã gây áp lực quá lớn cho tòa soạn không? Có ảnh hưởng đến em không?”
Vương Xán bình thản lên tiếng: “Trước mắt tòa soạn vẫn chưa quyết định gì cả.”
“Xán Xán, chắc là em được nghỉ rồi đúng không? Anh rất muốn gặp em.”
Giọng nói của Trần Hướng Viễn trầm ồm mà thân thiết, Vương Xán đã
quen với giọng nói này từ bao lâu nay, cô nhất thời động lòng: “Em hiện
nay…”
Đúng vào lúc này, cô nghe thấy trong di động vang lên giọng nói của
Thẩm Tiểu Na: “Anh Hướng Viễn, anh để chiếc mở nắp chai ở đâu rồi? Em
muốn mở chai rượu vang này.”
Sau một hồi im lặng trong ngần ngại, Trần Hướng Viễn che ống nói lại
rồi quay sang nói với Thẩm Tiểu Na: “Em cứ để đấy đi, anh gọi diện thoại xong rồi mở rượu sau.”
Anh lại nói: “Xán Xán, bây giờ anh đang ở cùng bố mẹ, Tiểu Na từ nhỏ đã quen sang nhà anh ăn cơm tất niên.”
“Anh không cần giải thích, em hiểu mà.”
Trần Hướng Viễn lại than dài một tiếng: “Mỗi lần anh định chứng minh
anh đang rất nhớ em, thì hình như đều xảy ra tình huống khiến em phải
suy nghĩ.”
Có nhiều chuyện không cần phải chứng minh. Hướng Viễn, thực sự em
không hề bận tâm việc Tiểu Na bây giờ đang ở nhà anh. Anh với cô ấy cùng lớn lên từ nhỏ, đặt mình vào trí cùa anh, em cũng có thể thấu hiểu được tình cảm giữa hai người.”
Giọng nói bình thản của Vương Xán khiến Trần Hướng Viễn lo lắng. “Em
thấu hiểu sao? Thế nhưng không có ý định chen chân vào đúng không?”
Vương Xán mỉm cười khổ sở: “Em đã suy nghĩ rồi, có lẽ em vẫn thích
hợp với cuộc sống đơn giản, rõ ràng, những tình tiết quá kịch tính, phức tạp… em thực sự không thể nào tiêu hóa nổi.”
“Chỉ là em đã không còn tin tưởng anh nữa, còn anh lại không biết phải làm thế nào mới có được lòng tín nhiệm nơi em.”
Cô dịu dàng lên tiếng: “Mau đi tìm chiếc mở rượu đi, có chuyện gì chúng ta nói sau, chúc mừng năm mới, tạm biệt.”
Vương Xán dập điện thoại, tiếp tục nhìn vào chiếc ti vi phía trước.
Một lúc sau, di động của cô lại reo lên, nhấc lên nhìn là Hoàng Hiểu
Thành gọi tới. Đầu kia điện thoại cũng giống hệt như của cô, có tiếng
thông báo lên máy bay.
“Em cũng đang ở sân bay à?” Hoàng Hiểu Thành kinh ngạc.
“Em đến Hạ Môn chơi vài hôm, còn anh?”
“Anh về quê ăn Tết. Tiểu Xán, sau khi ăn Tết xong, anh chuẩn bị chính thức xin điều động của công ty.”
Vương Xán do dự một lúc rồi nói: “Hiểu Thành, hy vọng anh không đề
nghị xin điều chuyển vì em, nếu không em cảm thấy áp lực lắm.”
“Nếu anh không nỗ lực đôi chút, vậy thì làm gì còn hy vọng được làm lại từ đầu với em chứ?”
“Thế nhưng em thực sự không cần đến những minh chứng kiểu thế.” Lại
nói đến vấn đề chứng minh lần nữa, Vương Xán cảm thấy hơi bất lực. “Hiểu Thành, em nói thật luôn nhé, bây giờ em không có tâm trạng yêu đương,
hẹn hò, không thể nào đồng ý với anh chuyện gì, lại càng không thế nào
hứa hẹn với anh.”
“Em đừng suy nghĩ quá nhiều, anh đã nói rồi, anh không yêu cầu em phải làm gì hết.”
“Nhiều lúc không có yêu cầu gì chính là một yêu cầu lớn nhất, cái
này…” Vương Xán suy nghĩ một hồi, sau cùng cũng nói tiếp: “Em thực sự
không thể nào nhận nổi.”
Hoàng Hiểu Thành cảm nhận được sự mệt mỏi, rệu rã trong giọng nói của Vương Xán: “Giọng em tại sao lại khàn thế, cảm thấy không khỏe sao?”
“Không, em không sao cả. Xin lỗi, đến lúc em phải lên máy bay rồi.”
“Được, có gì để sau Tết chúng ta nói tiếp. Em đi chơi vui vẻ nhé.”
Sau chuyến bay hơn tám mươi phút, Vương Xán xuống sân bay Hạ Môn
thuận lợi. So với lúc rời khỏi Hán Giang, tuy rằng thời tiết ở Hạ Môn
nhiều mây, không có mặt trời như cô mong muốn, nhưng nhiệt độ ấm áp,
không khí trong lành, không có chút dấu vết gì của mùa đông lạnh giá.
Điều quan trọng là không gian yên tĩnh, không nghe thấy tiếng pháo hoa
ồn ào, giống y như bước vào một thế giới khác.
Vương Xán ở lại một khách sạn gần trường đại học Hạ Môn, cất xong
hành lí, cô liền gọi điện báo bình an cho bố mẹ. Sau đó, cô vào khuôn
viên trường đại học Hạ Môn nổi danh bấy lâu nay. Khuôn viên trường học
lưng tựa núi, mặt hướng biển nổi danh toàn quốc này đích thực là danh
bất hư truyền, đang vào dịp nghỉ, trong trường vô cùng yên lĩnh, cây cối xanh tốt, từng tòa kiến trúc gạch đỏ ngói xanh tọa sát bên nhau, tất cả cảnh vật tạo nên vẻ đẹp tú lệ. Hồ phù dung trong trường không to lắm,
mặt hồ lặng như