
Xán đưa hành trình có sẵn trên mạng cho hai người xem. “Con
định đi du lịch trong thành phố Hạ Môn một ngày, sau đó đến Cổ Lãng Tự
vài ngày. Vào dịp này vé máy bay đang được khuyến mại. Có điều mấy hộ
gia đình kinh doanh du lịch trên khu vực ven biển ở Cổ Lãng Tự đã đặt
kín chỗ rồi, chỗ con đặt cũng khá lắm.”
Ông Vương Thao không xem bản kế hoạch mà nhìn con gái nói: “Tiểu Xán, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chẳng có chuyện gì đâu ạ, không phải con đã nói từ trước là sẽ đi
biển chơi mà. Vừa hay mùa xuân năm nay con không phải trực.” Vương Xán
nói lí do lưu loát. “Mùa đông năm nay lạnh đến mức đáng sợ, tuyết rơi
dài như vậy, nếu có thể đến nơi nào nhiều nắng, sưởi chút ánh mặt trời
thì tốt biết bao, hơn nữa hải sản ở đó ăn ngon lắm, lại nhiều đồ ăn
vặt.”
Bố mẹ Vương Xán đều không nghe lọt tai, họ quay sang nhìn nhau, bà
Tiết Phượng Minh dịu dàng lên tiếng: “Từ trước đến nay chẳng có ai trong gia đình ta đi đâu xa cả, hay là bố mẹ đặt vé đi cùng con, cả nhà chúng ta cùng ra ngoài đón Tết cũng tuyệt lắm.”
Vương Xán chẳng thể nào kìm nén phiền não trong lòng nữa. “Bố mẹ đừng có quản lí con chặt thế được không? Con đã hai mươi lăm tuổi rồi chứ
không còn là đứa trẻ nữa. Con cũng đâu phải bỏ nhà ra đi, chỉ là muốn
một mình thư giãn cho tâm trạng thảnh thơi mà thôi…”
Cô ngưng lại ở đây, nhìn thấy nét mặt kinh ngạc và tổn thương của bố
mẹ, cố gắng hít thở thật sâu, để cho bản thân bình tĩnh lại.
“Tiểu Xán…”
“Xin lỗi, bố mẹ, con…” Những lời xin lỗi và giải thích cứ nghẹn mãi
nơi cổ họng không thốt thành lời, cô sợ bản thân sẽ bật khóc, hít một
hơi thật sâu, cúi đầu xuống cô nói thêm: “Con chỉ đi mấy ngày rồi về, vé máy bay con cũng đã đặt rồi, chuyến bay muộn buổi chiều ngày giao
thừa.”
…
“Em nói muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành có lẽ bố mẹ sẽ an tâm hơn.”
Lí Tiến Hiên lên tiếng: “Từ trước đến nay em vẫn luôn là đứa con ngoan, bố mẹ sẽ không trách em đâu.”
“Bố mẹ vẫn luôn quan tâm, chăm sóc em quá mức, vậy nên em không định
nói chuyện này cho bố mẹ biết. Em chỉ là… có quá nhiều việc dồn nén
trong lòng, lại chẳng thể nào tỏ vẻ như không có chuyện gì được.”
“Em không nói chuyện này cho bố mẹ sao?”
“Nếu tòa soạn không công khai xử lí vụ việc thì em cũng không định
nói cho bố mẹ biết. Không có lý do gì để bố mẹ phải lo lắng cả.”
“Khả năng chịu đựng mọi việc của bố mẹ mạnh mẽ hơn em tưởng nhiều
đấy. Anh về nhà cũng phải giải thích cho bố mẹ tại sao lại từ bỏ công
việc hiện tại đến một thành phố mới bắt đầu lại. Họ chắc hẳn sẽ không
thể nào lí giải được, sẽ oán hận anh đã quá nóng vội, hấp tấp, thế nhưng sau cùng cũng chấp nhận mọi chuyện thôi.”
Lúc này, di động của Lí Tiến Hiên vang lên, anh nhấc máy rồi đứng dậy nói: “Bạn anh tới rồi, anh đi trước nhé. Sau Tết, anh sẽ chính thức làm thủ tục từ chức, sau này chúng ta giữ liên lạc nhé.”
Vương Xán gật đầu, nhìn anh đi ra quầy tính tiền, nói vài câu với Tô
San, sau đó rời khỏi Lục Môn. Vương Xán uống nốt cà phê, nhất thời cũng
chẳng muốn cử động, nhìn ra ngoài cửa sổ, trước tòa soạn có treo một dải đèn lồng có chữ “Chúc mừng năm mới”, ánh đèn lấp lánh, khiến cho không
khí đón Tết tưng bừng hơn lúc nào hết. Các đồng nghiệp đã hoàn thành
xong công việc lũ lượt kéo nhau về, một lúc sau, La Âm lên xe của Trương Tân, cô biết hai người họ đang tíu tít về quê Trương Tân. Trong tòa
soạn, đèn điện sáng chói, các biên tập trực ban vẫn đang sắp xếp nốt
những công việc sau cùng trước khi nghỉ.
Ở tòa soạn báo này, Vương Xán đã làm việc vất vả, chăm chỉ suốt hơn
hai năm nay, từ một cô phóng viên mới vào nghề trở thành một kí giả đạt
tiêu chuẩn. Gần nửa tháng nay, cô lại hoàn toàn không có việc gì để làm. Đây là lần đầu tiên cô trải qua sự khó khăn trong công việc theo kiểu
này, đứng nhìn mọi người bận rộn, tất bật với tư cách của một người đứng xem, đợi đồng nghiệp ra về, rồi chờ đợi hình phạt chưa biết sẽ thế nào.
Nhất thời trái tim cô tràn ngập cảm giác âu sầu, ảo não.
Ngày hôm sau, bố mẹ Vương Xán đều chuẩn bị làm bữa cơm tất niên sớm,
hoàn toàn không nhắc đến chuyện mấy hôm trước. Họ dặn dò cô phải ăn
nhiều một chút, thái độ đối xử khách khí không khác gì với người ngoài
khiến cô cảm thấy vô cùng hối lỗi. Sau bữa cơm, bà Tiết Phượng Minh kiểm tra lại hành lí của Vương Xán rồi đưa ra đề nghị: “Năm nay mùa đông ở
phương nam cũng rất lạnh, y phục con mang theo quá mỏng, vẫn nên mang
theo một chiếc áo khoác dày.”
Vương Xán vội vã gật đầu, vào trong phòng lấy áo.
“Vé máy bay và chứng minh thư đã để đây rồi, ngoài thẻ ngân hàng con
cũng nên mang thêm một chút tiền mặt đi, định phải khóa cửa phòng khách
sạn đấy…”
Vương Xán đáp lại từng câu, ông Vương liền ngăn vợ lại: “Bà đừng nói nhiều thế, Tiếu Xán tự biết mà.”
Vương Xán giả bộ không nhận ra nét mặt lo lắng của bố mẹ, đáp lại
bằng giọng nói hân hoan: “Mẹ, đừng lo lắng, con biết rồi mà. Con đến Hạ
Môn sẽ gọi điện cho bố mẹ ngay. Ng