
i nói thẳng thắn thế này khiến Vương Xán không biết phải ứng phó
thế nào, cô liền chuyển sang chủ đề khác “Bố mẹ em nói cho anh biết em
đã đến Hạ Môn?”
“Hai người còn nói cho anh tên khách sạn mà em đặt trên mạng.”
Vương Xán thật không ngờ người mẹ có cảnh giác cao độ như bà Tiết
Phượng Minh lại có thể hào sảng nói hành tung của cô cho Trần Hướng Viễn nghe. Thế nhưng nhìn người đàn ông trước mặt mình, cô không thể không
thừa nhận, anh hoàn toàn có khả năng lấy được lòng tin của người khác.
Trần Hướng Viễn cầm tay dìu Vương Xán ngồi xuống, đi vào trong lấy
một ly cà phê cho cô rồi nói: “Xán Xán, chuyện tập đoàn Đỉnh Phong, tại
sao em cứ giấu anh mãi?”
Vương Xán cảm thấy vô cùng kì lạ, thậm chí mấy ngày nay cô hoàn toàn
không hề nghĩ tới chuyên tập đoàn Đỉnh Phong nữa, có điều lúc này nhắc
đến, cô hoàn toàn không cảm thấy ảo não, buồn phiền nữa. “Cần gì phải
làm khó anh chứ? Anh vừa đổi công việc, lại có quan hệ làm ăn cùng tập
đoàn Đỉnh Phong. Hơn nữa…” Vương Xán do dự một hồi rồi nói tiếp: “Em đã
nói rồi, em cần phải suy ngẫm, em cũng chưa thực sự quay lại cùng anh,
em không muốn lợi dụng sự thiện lương của anh để làm anh phải khó xử.”
“Lời nói này có nghĩa gì chứ? Em cho rằng anh thấy bạn gái gặp rắc
rối liền cảm thấy hứng khởi, làm một kẻ tự cao tự đại cho rằng bản thân
có thể trở thành người cứu cả thế giới sao?”
Vương Xán nhanh chóng lên tiếng: “Ít nhất thì anh cũng đã gánh vác hết mọi khó khăn, phiền phức cho Thẩm Tiểu Na còn gì?”
“Cái đó không giống nhau, Xán Xán.”
“Em biết là không giống, em chỉ là… không muốn trở thành một Thẩm Tiểu Na khác trong cuộc đời của anh mà thôi.”
“Em thực sự để tâm đến sự tồn tại của Tiểu Na vậy sao?”
“Cô ấy đã từng tới tìm em nói chuyện, thái độ không mấy dễ chịu. Thế
nhưng em cũng hiểu ra rằng, lễ đính hôn giữa hai người là một sai lầm,
nếu em tiếp tục so đo chuyện đó thì đúng là mất hết ý nghĩa tốt đẹp.
Đúng thế, em hoàn toàn không muốn trở thành một Thẩm Tiểu Na, cũng không hề để tâm nếu cuộc sống của anh có cô ấy. Điều em thực sự để tâm chính
là…” Vương Xán dừng lại đôi giây, những suy nghĩ rối loạn trong đầu đột
nhiên trở nên rõ ràng, cô ngẸ鮧 đầu lên nhìn thẳng vào Trần Hướng Viễn
rồi nói: “Em không cảm nhận được tình cảm anh dành cho em.”
Trần Hướng Viễn vô cùng kinh ngạc.
“Anh với Thẩm Tiểu Na cùng lớn lên bên nhau, vị trí của người này
trong lòng người kia vô cùng quan trọng, đây đều là sự thực mà không ai
có thể thay đổi được. Em không có hứng thú diễn xuất, nhưng cũng không
muốn trở thành nhân vật phụ trong cuộc sống của người khác.”
“Tình cảm anh dành cho em hoàn toàn khác với tình cảm dành cho cô ấy.”
“Xin lỗi. Em hoàn toàn nghi ngờ trong trái tim anh vẫn còn dư chỗ
dành cho em. Em không muốn vì một thứ tình cảm chưa xác định mà tiếp tục đi cùng với anh, từ đó tạo ra rắc rối cho anh, cho em và cho cả Tiểu Na nữa. Em không muốn trở thành một người bị anh đem ra so sánh cùng với
một đối tượng khác mỗi khi nhất định phải đưa ra lựa chọn. Có lẽ đó là
tương lai, có lẽ là em gái thân thiết, sau đó lại vô duyên vô cớ trở
thành một người bị ruồng bỏ.”
“Thành thật xin lỗi em, anh hoàn toàn không biết tình cảm cùa mình lại mờ ảo, khó hiểu như vậy đối với em.”
“Đây không phải vấn đề của riêng mình anh.” Vương Xán buồn bã lên
tiếng: “Em nghĩ có thể do bản thân đã tự coi mình là trung tâm vũ trụ,
lo lắng quá nhiều. Cho nên, em muốn được yên tĩnh đôi chút, ít nhất đợi
sau khi chuyện này qua đi mới nhìn lại mọi việc, suy nghĩ thật kĩ xem
sao.”
Trần Hướng Viễn im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Hôm qua, anh hỏi em
về chuyện bài báo kia, em vẫn không chịu nói cho anh biết, anh chẳng thế nào an tâm liền tìm thượng cấp của Đỉnh Phong nói chuyện, theo cách nói của ông ấy, lần này Tư Tiêu Hán đã gây áp lực rất lớn cho tòa soạn em
làm.”
“Điều này em biết rồi, em cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí, anh không cần lo lắng cho em đâu.”
“Ngoại trừ đau lòng vì chuyện em gặp rắc rối trong công việc, anh còn nghĩ, ít nhất anh cũng có thể đến bên em, chứng minh cho em thấy rằng,
anh thực sự quan tâm đến em. Em xem, anh thậm chí còn mang theo một tâm
tư nực cười như vậy để tìm kiếm một cơ hội níu kéo em, cho nên làm sao
dám nghĩ tới mơ ước xa vời để hai chúng ta có thể quay lại bên nhau?”
Lời nói thành thật của anh khiến Vương Xán ngây lặng người đi. Cô cảm thấy trái tim đau nhói, đột nhiên cảm giác ánh mắt như đang long lanh,
đành phải khép bờ mi xuống che đi, nhìn vào ngón tay của mình không nói
tiếng nào.
Trần Hướng Viễn đưa tay ra nắm lấy bàn tay Vương Xán nói: “Đúng thế,
anh cũng chẳng thể chứng minh được điều gì. Công ty anh đang làm có một
dự án xử lí nguồn vốn phức tạp cùng Đỉnh Phong, anh chỉ phụ trách các
công việc cụ thể, cho dù đặt công việc sang một bên thì cũng chẳng ảnh
hưởng đến quyết định của Đỉnh Phong. Em không phải là Tiểu Na, em đã
chuẩn bị đầy đủ để một mình ứng chiến, hoàn toàn không có bất cứ