
Hay là xem lúc nào dẫn cậu ấy đến đây, mọi người chính thức gặp mặt làm quen một chút.”
“Mẹ, con… buổi tối con ăn no quá, mai con uống nốt nhé.”
Vương Xán không muốn nói gì thêm, đẩy bát canh ra rồi đứng lên. Cô
vội vàng chạy vào phòng của mình, đưa tay đóng cửa lại, đến đèn cũng
không bật, trong bóng tối cô ném chiếc túi xách xuống rồi ngồi lên
giường.
Một đêm mùa thu mát mẻ, ánh trăng chiếu qua cửa sổ len lỏi vào phòng, gió thổi làm rèm cửa sổ bay phấp phới. Đây dường như là kiểu thời tiết
làm người ta thoải mái nhất trong năm ở khu vực. Nhưng Vương Xán lại có
cảm giác nặng nề đến nghẹt thở.
Các ý nghĩ cứ thế xuất hiện rồi va chạm nhau. Cô không thể kéo ra
được một suy nghĩ nào trong mớ hỗn độn ấy, cứ ngồi lặng người trên
giường. Thỉnh thoảng cũng nghe thấy tiếng bố mẹ nói chuyện, không biết
sau bao lâu, bên ngoài cũng dần dần yên lặng. Lúc này cô cũng không đi
tắm giặt, trèo lên giường nằm, kéo chăn vô thức đắp lên người.
Lúc này Vương Xán mới cảm nhận được người mình đã lạnh toát, chui trong chăn mà người run cầm cập.
Ngày hôm sau Vương Xán đi làm như bình thường. Cô từ chối yêu cầu đàm thoại trên MSN của Trần Hướng Viễn, cũng không trả lời tin nhắn của
anh, không nghe điện thoại anh gọi đến.
Bề ngoài Vương Xán vẫn giữ thái độ bình thường nhưng trong lòng cô
trống rỗng, ngổn ngang. Khi chủ nhiệm Dương giao công việc cho cô, cô cố gắng tập trung tinh thần mới nghe rõ được thời gian và địa điểm.
Nói là như vậy nhưng Vương Xán vẫn bắt nhầm xe. Sau khi xuống xe cô
vẫn ngơ ngÆX, một lúc sau vẫn không biết mình đang ở đâu và phải làm gì. Cô bần thần đứng lại một lúc lâu rồi mới mở sổ tay ra nhìn ghi chép rồi tiếp tục gọi taxi, lúc đến, hoạt động đã bắt đầu được một lúc. Cũng may cuộc phỏng vấn hôm đó cô vừa không cần đưa ra câu hỏi, lại vừa không
cần tìm hiểu tài liệu. Ban tổ chức phát tài liệu xuống, những phóng viên khác cũng nói ý chính của hoạt động lúc trước. Cô cầm bút vội vàng ghi
chép, vừa vui mừng vừa không thể không nghĩ, không phải hôm nào cũng may mắn như thế này.
Sau khi từ địa điểm tổ chức hoạt động đi ra, Vương Xán cảm thấy rất
khát nước. Cô mua một chai nước chanh. Sau khi uống hết một nửa, cô
hoảng hốt phát hiện ra chai nước không hề có vị ngọt. Đưa chai nước lên
xem kĩ, thì vẫn là nhãn hiệu mà cô quen uống, nhưng hoàn toàn không có
hương vị quen thuộc.
Về đến tòa soạn viết xong bài đã đến giờ ăn tối. Mặc dù hoàn toàn
không có cảm giác đói, cô vẫn đi xuống căng tin, không ngờ rằng mình ăn
mà không cảm giác được hương vị.
Vương Xán không nản lòng, đi ra khỏi tòa soạn tìm một nhà hàng Hồ
Nam, gọi một suất tôm cay. Khi vị cay vừa chạm đến vị giác, lưỡi cô như
có lửa đốt bên trong. Bị cay như vậy nhưng cô lại cười nói với chính
mình: “Ha ha, may quá vị giác không bị làm sao.”
Vương Xán cứ như vậy, một mình ăn bữa tối, vừa ăn sữa chua đánh đá, vừa ăn tôm cay, vừa dùng giấy ăn au nước mắt nước mũi.
Bước ra khỏi nhà hàng, cô bắt taxi đến một trung tâm thương mại lớn,
cứ thế đi dạo từng tầng một, sau đó men theo con phố đi bộ. Bóng dáng cô đơn phản ra từ những cửa kính các shop hàng hóa làm cô cảm thấy rất xa
lạ.
Sau khi đi dạo không mục đích vài tiếng đồng hồ, cuối cùng Vương Xán
cũng cảm thấy mệt mỏi. Bước đến rạp chiếu phim, cô dừng lại. Ở đây đang
chiếu bộ phim mà cô định sẽ sắp xếp thời gian đi xem cùng Trần Hướng
Viễn. Ánh mắt cô dừng lại nhìn chăm chăm vào tấm áp phích lớn, rồi cũng
quyết định mua một tấm vé.
Xem phim buổi tối luôn là địa điểm hẹn hò lí tưởng cho các đôi tình
nhân. Những người bước một mình vào đây giống như cô vô cùng hiếm. Cô
không hề tìm số ghế mà đi thẳng xuống dưới, tìm một chỗ trống trên hàng
ghế cuối cùng rồi ngồi xuống. Cô nghĩ sau khi đèn trong phòng được tắt
đi thì cũng không bị làm phiền, có thể chìm đắm trong tâm sự của chính
mình. Thế nhưng đôi nam nữ ngồi phía trước không ngừng thì thầm to nhỏ,
cãi lộn rồi lại có những cử chỉ thân mật.
Sự kết hợp của đồ cay với sữa chua lạnh ở nhà hàng lúc nãy bắt đầu
phát huy tác dụng trong bụng Vương Xán. Cô gắng chịu đựng cái dạ dày
đang râm ran đau, thản nhiên nhìn màn hình. Ở đó dường như là một thế
giới khác khá giống với cô, hoa nở hoa tàn, phân ly tương ngộ cứ lần
lượt được diễn lại. Nhưng nỗi buồn của người khác không giống của cô.
Niềm vui của người khác không truyền đến cô. Đến khi bộ phim kết thúc,
đèn được bật sáng, mọi người lần lượt đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, thì cô vẫn ngồi ngẩn ngơ ở chỗ cũ.
Một nhân viên mặc đồng phục bước vào, gọi một tiếng, không thấy cô
trả lời, ban đầu cảm thấy rất kì lạ rồi như cảm thông. Không cần khả
năng hiểu biết rộng thì cũng có thể đoán ra, cô gái cô đơn đi xem phim
một mình không hề vui vẻ.
Anh bước đến một chỗ ngồi cách không xa Vương Xán, nhỏ nhẹ nói: “Cô ơi, bộ phim đã kết thúc rồi.”
Lúc này Vương Xán mới định thần lại, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi”, rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Tất nhiên, đây không phải là l