
Cậu luôn làm mọi người lo lắng, cậu có biết không Hạ Băng ? _ Ren quát nó, lúc nó biến mất, anh như ngồi trên đống lửa, điện thoại không liên lạc được, anh càng điên tiếc hơn. Nó không nói gì, chỉ lấy chiếc điện thoại ra và dặt vào lòng bàn tay Ren rồi nó đi luôn về phòng, không nói gì thêm. Nhanh tay Ren bật nguồn điện thoại nhưng…nó đã cạn hết pin. Thì ra đấy chính là lý do anh không tài nào liên lạc được với nó. Anh bước đến bàn phòng khách rồi ngồi xuống gọi pizza hoặc thứ gì ăn được, tiện thể anh cũng muốn biết nó đã làm gì trong thời gian vừa rồi.
Nó vừa tắm xong và bước ra khỏi phòng, nó đến và ngồi đối diện với Ren, thong thả cầm chiếc sandwich mà ăn. Nó không nhìn Ren vì nó biết Ren đang giận lắm, nhưng nó không quan tâm. Nó không muốn ai phải thương hại nó, nhất là Ren. Cả không gian yên tĩnh bao trùm lên 2 người, Ren nhìn nó bằng ánh mắt chờ đợi xen lẫn khó chịu, nó lại nhìn miếng sandwich như kẻ thù của mình và….rất có khả năng sẽ “ nghiền” chúng ra từng mảnh ( =.= )
- Ren ! _ nó cất giọng sau khi đúng 1 tiếng 28 phút im lặng. Đôi mắt anh dãn ra, không cau có như khi nảy nửa.
- sao ? _ câu trả lời của anh có phần hơi bất cần và hờn, điều đó khiến nó cảm thấy anh vẫn còn rất con nít.
- khi nào kế hoạch mới có thể bắt đầu ? _ nó nói.
- … _ Ren im lặng, anh không nghĩ nó lại thay đổi ý định nhanh chóng như vậy.
- hãy tìm và mua lại hết tất cả cổ phần của T.K. hoặc phá hủy nó từ bên trong. Trong lịch sử nhân loại, những cuộc chiến nội bộ còn nguy cấp hơn là giặc ngoại xâm lược ! _ Nó nhếch mép, mắt đanh lại.
- cậu …
- cậu biết không, vào mỗi ngày trước khi đi ngủ, tôi đều suy nghĩ cách để hạ bệ được Hoàng Triệu.
- tôi cũng không muốn chần chừ chuyện này, nhưng trước khi tính tới chuyện phá hủy T.K ta phải châm ngòi cho cuộc chiến bùng nổ. và việc đó sẽ xảy ra vào ngày 27.11 _ Ren cười, dáng thong thả. Nó cũng cười, nụ cười thật thâm hiểm. Và tôi thấy, bóng của nó, mọc ra đôi cánh to. Một đôi cánh của thiên thần. Và nó có màu đen, màu đen của sự kì bí…
************IIII**************************
Tập đoàn PLUS 8:00 am
Căn phòng họp rộ lên những tiếng bàn tán, sự ồn ào bao trùm lên cả một căn phòng. Hầu hết chuyện mọi người quan tâm đến là chiếc ghế của nó và số cổ phần “ trời ban ”. Cánh cửa bật mở, Ren bước vào, tiếp sau là ông Charlie.
- xin chào mọi người ! _ Ren nở một nụ cười xã giao. Những vị khác đều đồng loạt đứng dậy cúi chào anh một cách lịch sự.
- như tôi đã thông báo tới các vị, hôm nay chúng ta mở một cuộc họp để quyết định vị trí và cổ phần cô Catherine Ann Weas được thừa kế từ chủ tịch Paul, phải không ông Charlie, phải không mọi người ? _ Ren đan 2 tay vào nhau, ánh mắt lướt nhìn xung quanh.
- phải thưa chủ tịch ! _ Ông Charlie đẩy gọng kính lên thầm thì. Những người khác thì gật đầu, tỏ vẻ vừa ý vì Ren đã đi vào chủ đề.
- bây giờ ta hãy nói tới phần cổ phần của cô Catherine trước được không ? Theo như lời nguyện vọng của chủ tịch từ trước, Catherine được sỡ hữu 25% cổ phần trong 60% của tôi, mà nếu đã là nguyện vọng của chủ tịch quá cố thì tại sao mọi người lại có ý kiến nhỉ ? _ Ren nhíu mày, miệng vẫn cười, ánh mắt có ý trêu tức. Dù sao anh cũng chỉ là thằng con trai 19 tuổi thôi, cái tuổi chỉ mới chập chững bước đến cửa đời thì trong tư tưởng anh vẫn còn ý nghĩ trẻ con là điều hiển nhiên.
- tôi không tán thành, cô Cat là người chúng ta không biết nhiều, kể cả gương mặt của cô ta chúng tôi còn không biết, làm sao chúng tôi có thể yên tâm giao số cổ phần đó cho cô ta ? _ một vị cổ đông lên tiếng, sau đó, hàng loạt tiếng bàn tán xì xào rộ lên. Nét mặt của mọi người có vẻ là tán thành với ý kiến của vị kia. Ren hơi nhếch mép, có gì đó đã được toan tính trong anh.
- tôi cũng đồng ý với ngài Swan._ sau đó nhiều người lên tiếng.
- không, năng lực của cô ấy rất tốt ! _ ông Charlie nói, đôi mắt ông kiên định nhìn về phía của các vị còn lại.
- đó là do ông nghĩ, chúng tôi không hề biết một chút gì của cô ta. _ lời phản đối gay gắt của những người kia.
- trật tự, tôi cảm thấy hơi thất vọng về các vị. Chả lẽ các vị đây, những người đã từng sát cánh cùng tôi lại không tin tưởng tôi và chủ tịch Paul ?_ Ren lên tiếng, anh hơi nhíu mày. Thái độ đó của anh làm mọi người im bặt, mọi người trong tập đoàn từ lớn nhỏ đều kiêng nể anh, vì sao họ lại tôn trọng anh ? vì anh là con trai của một người đã từng lập nên PLUS sao ? Không, anh chính là người đã tạo dựng lại PLUS và tiếp tục phát triển nó. Với cái tuổi chưa đến 20 mà đã