Duck hunt
Thiên Thần Đen

Thiên Thần Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322790

Bình chọn: 10.00/10/279 lượt.

nhà không còn vẻ cũ kỹ như khi nảy mà thay vào đó là thật sạch sẽ và sáng sủa như 1 căn nhà mới xây.

- hihi, ngồi trên đây thích lắm mẹ ạ ! _ nó giật mình nhìn về phía chiếc tủ để tivi, một cô bé khoảng 5 tuổi đang ngồi vắt vẻo trên nóc tủ. đó chính là nó !

- xuống đây nào, như thế nguy hiểm lắm, mau ! _ Mẹ nó hối, tâm trạng vẫn lo lắng. Nó vẫn còn kinh ngạc, nó không biết chuyện gì đang xảy ra.

- con không sao mà, mẹ xem nè xem nè mẹ nè mẹ xem nè…á _ cô bé đứng nhún nhảy chứng tỏ mình không sao nhưng không may lại…

- Băng à ! _ Mẹ nó chạy đến đỡ đứa con gái bị ngã nằm dưới sàn.

- Băng à, con có sao không, Băng ! _ bà hốt hoảng gọi tên nó.

- hihi, con không sao, không sao nnnnnè !!! _ Cô bé chìa tay ra, mắt cười híp lại khuôn mặt vẫn nhăn nhúm vì đau. Nó đứng yên nảy giờ chứng kiến tất cả, vội nhào đến chạm lấy mẹ. Nhưng…nó không với tới được, khoảng cách của nó ngày càng xa, xa dần, xa dần, rồi… ”

- MẸ ! _ nó hét lên, ngồi bật dậy, mồ hôi chảy bết cả tóc. Nó không biết nước mắt nó rơi từ khi nào nửa.

- mẹ…mẹ…mẹ ! _ nó úp mặt xuống gối, miệng cứ lầm bầm từ “mẹ” Mặt trời đã xuống núi, những tia nắng cố gắng len lỏi đến phút cuối cùng rồi tắt hẳn, không khí căn nhà lại chìm vào nỗi hiu quạnh mà nó vốn có trước đây

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------



Việt Nam – dinh Trần Gia, bây giờ là 22:00pm

* hình như mình bị nhầm với quản lí của Gia Huy là Kyo với Hải Đăng thì phải á hihi *

Phòng 82

- cậu chủ à, cậu chủ, cậu chủ ơi ? _ Kyo miệng mồm mép dẻo như kẹo kéo. Gia Huy từ ngoài cửa sổ leo vào.

- cậu làm gì ngoài đó vậy, đây là lầu 3 mà ? _ Kyo ngạc nhiên hết sức. Gia Huy chỉ đứng phủi phủi cơ thể và áo.

- thưa cậu chủ, chủ tịch muốn gặp cậu ! _ Kyo nói, nghe vậy hắn cũng đi luôn ra khỏi phòng

“cạch” – tiếng mở cửa gay sự chú ý của ông Trần.

- con đến rồi sao, ngồi đi. Ta có chuyện cần nói rõ ràng với con ! _ Mặt ông vẫn giữ nét khiêm nghị bao năm không thay đổi, đôi chút lại tỏ vẻ lạnh lùng và cứng nhắc giống hệt hắn hiện tại.

- đúng như con đang suy nghĩ là ta chỉ có một và một vấn đề với con hiện tại thôi. Là gì thì con cũng đã biết, con chính là người đại diện T.K kí kết hợp đồng với Venus, hơn nửa Venus lại là một Tập đoàn lớn mạnh ở khu vực Bắc Á và bắc châu Âu, hiện tại Tập đoàn của chúng ta đã có thể nói là phủ sóng toàn châu Á và lấn sang khu vực của Châu Âu, nhưng vì không khí ở vùng cận cực quá khắc nghiệt nên ta vẫn không đủ điều kiện phát triển thị trường, con hiểu chứ ? _ Dù đã gần 60 nhưng đôi mắt ông vẫn tinh anh và nhận rõ ra ý nghĩ mà hắn đang nghĩ trong đầu.

- ta biết con là người kiệm lời và không thích nói nhiều, ta chỉ cần con phải nhớ ngày 27.11 lễ kí kết sẽ diễn ra, và hôm nay là ngày 15.11. Con nghĩ thời gian từ đây tới đó sẽ đủ cho con chuẩn bị một buổi lễ quan trọng sao ? Hãy tiến hành chuẩn bị mọi việc từ ngày mai, ta trông cậy vào con ! _ Ông vừa dứt lời, hắn chuyển hướng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt ông và nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Hắn đăng trăn trở với cái suy nghĩ : “ tại sao người chuẩn bị phục vụ buổi lễ lại là hắn, từ trước đến giờ việc đó do Đăng và Gia Bảo đảm nhiệm sao ? ”

- với năng lực của con, ta không ý kiến nhưng ta nghĩ con đã quá kém trong việc xã giao hoặc tổ chức một buổi lễ. Với một CEO như con vậy còn quá kém cỏi, làm sao sau nay con quản lí tập đoàn tốt được ? _ Ông hơi cau mày khó chịu với ánh mắt của hắn.

Huy kép cửa lại, đầu óc của anh vẫn đang chạy xung quanh những câu nói của Hoàng Triệu khi nãy.

- ông nhầm rồi…tôi, chưa bao giờ có ý định sẽ trở thành đại cổ đông và quản lí tập đoàn đó…_ hắn lầm bầm, đôi mắt xám giăng đầy xương mù nhìn về phía khoảng không trước mắt.

- cậu hai, ông chủ nói gì vậy ? _ Kyo nhanh nhảu đón hắn từ cửa. Hắn không nói gì chỉ đi thẳng vào phòng trong. Kyo cũng bước theo, miệng gã vẫn nói tía lia..

- ngươi lui đi, nhức đầu quá ! _ cuối cùng thì hắn cũng lên tiếng, vẻ mặt dửng dưng mâu thuẫn với câu nói.

Sau khi Kyo rời đi, hắn bước đến tủ làm việc, một góc tủ bị bám bụi, ở đó có một bức hình. Hắn phủi phủi rồi lau lau tấm kính, hình ảnh hiện ra. Người phụ nữ tay bế một cậu bé, cậu bé đang ôm một món quà, đôi mắt ấy, đôi xám nhỏ bé kia đang nhìn vào món quà và dường như chẳng để ý đến người chụp hình và ống kính.

“ chúc mừng sinh nhật con, Gia Huy ” – tiếng nói vọng lên trong đầu hắn, ký ức đó, xin người đừng làm đau khổ một con ngươi đáng thương như vậy nửa …

***

“ ting ” – tiếng chuông cửa mở reo lên, Ren vội chạy ra cửa. Trông dáng vẻ của anh lo lắng và đang trông chờ điều gì đó. Cửa mở, nó bước vào, đầu tóc nó xù lên, và lấm lem cát, nước mắt đã khô nhưng đôi mắt lại sưng húp. Trẻ ba tuổi cũng nhận ra rằng nó vừa trải qua việc gì đáng sợ đến phát khóc.

- Cậu đi đâu vậy hả ?