
hật ! _ Đăng thốt lên
- sao vậy, có chuyện gì với cậu sao ?
- đó là nơi tôi được sinh ra, trước đây tôi cũng đã từng sống ở đó.
- hey, Băng cũng thế, con bé cũng được sinh ra ở Chicago._vừa nói, Ren vừa vỗ vỗ vào vai nó.
- hai người là gì của nhau vậy ? _ Đăng nhìn thẳng vào ánh mắt của Ren. Ren chỉ hơi mĩm cười, sắc thái vẫn bình thản . Từ nảy tới giờ nó chỉ chú tâm vào đọc những cuốn tạp chí, ngay lúc này, nó ngước lên nhìn Đăng
- chỉ là anh em !! _ Nó và Ren đồng thanh, rồi cả 2 đều nhìn nhau.
- anh em sao ?
- ừ ! _ lần này là đồng thanh tập 2
- anh em họ hay là…
- chúng tôi có họ hàng với nhau thôi _ Ren nói, miệng cười trừ.
- vậy sao ! _ Đăng gật gù, chợt cậu nhìn thấy một quyển album hình đặt trong hộc tủ.
- tôi có thể xem được không ? _ Đăng ngước lên hỏi Ren, dù gì cậu cũng phải giữ phép lịch sự với chủ nhà.
- ồ cậu cứ tự nhiên ! _ Ren nói bằng vẻ phóng khoáng. Đăng cũng không ngần ngại, cầm quyển album lên xem từng trang một. Những hình ảnh trong quyển album chủ yếu là hình nó và hình Ren chụp chung với nhau từ lúc cả 2 còn bé.
- có vẻ như em lạnh lùng từ nhỏ, Băng nhỉ ? _ Cậu nói, hầu hết các tấm ảnh chụp đều không cười, thay vào đó là gương mặt không cảm xúc đẹp như tạc của nó.
- và đẹp từ lúc bé, phải vậy không ? _ Ren chen vào, liếc mắt trêu nó. Nhưng nó chẳng để ý gì tới cả hai. Mắt cứ dán vào cuốn tạp chí.
- Ồ, người này là…_ Đăng giơ lên 1 tấm ảnh có nó và Ren và một người đàn ông mặt đồ vest đen đứng dưới tượng Nữ Thần Tự Do. Đây là tấm duy nhất nó cười.
- đó là cha tôi ! _ Ren nhướn mày
- ông ấy giống vị chủ tịch quá cố của tập đoàn PLUS, chắc là người giống người thôi nhỉ ? _ Đăng ngây thơ nói
- phải chỉ là người giống người thôi ! _ Giọng Ren trầm xuống, tay nắm chặt lại, những đường gân xanh nổi lên. Ánh mắt giận dữ xen lẫn đau thương. Chợt ánh mắt Ren dịu lại, 2 bàn tay cũng nới lỏng ra. Anh quay sang nhìn nó, nó vẫn chăm chú đọc báo nhưng….bàn tay trắng muốt mịn mạng đó lại nắm lấy tay Ren.
- chuyện gì ? _ nó dẹp cuốn tạp chí sang một bên, tay đan lại mắt nhìn Ren đang dứng ngay cửa sổ nhìn theo đèn xe của Đăng khuất đi. Anh vội kéo màn cửa lại rồi nhanh chóng bước lại chỗ ngồi. Gương mặt nghiêm túc khác hẳn.
- chúng ta phải về PLUS trong đêm nay.
- vì sao ?
- Có sự cố rồi, nhanh lên. Không còn thời gian đâu, trên đường đi, tôi sẽ nói cho cậu biết rõ hơn.
- ừm !! _ nói rồi cả hai đều rời khỏi phòng khách, ai nấy trở về phòng của mình thu dọn hành lí.
-----------------------
“ ring ring ring ” _ tiếng điện thoại của Đăng reo lên.
- sao vậy Kyo ? _ Đăng nhấc máy
- cậu chủ, tôi đã điều tra ra được rồi ! _ Kyo ở đầu dây bên kia cất tiếng lanh lảnh.
- sao, nói nhanh đi !
- cô Đường Hạ Băng, quốc tịch Hoa Kỳ. Theo lý lịch ghi lại, khi còn ỡ Mỹ, cô ấy tên là Catherine Ann Weas. Đúng là cô ấy có sống chung với người tên là Ren Clarkson từ lúc lên 10. Nhưng không hề ghi chép rằng là máu mủ thưa cậu chủ. Với lại tôi không tìm thấy bất cứ thông tin gì của cô ta nửa. Hình như thông tin đã được giấu kín tất cả thưa cậu chủ. Tôi sẽ gửi Profile qua cho cậu !!_ Kyo kết thúc bản báo cáo của mình. Đăng vẫn đang chìm vào những câu nói của người quản lý.
- kể cả ba mẹ ruột sao ? _ Đăng lên tiếng.
- vâng đúng vậy, có điều gì sao cậu ?
- à không được rồi. “tít” _ cậu im lặng, đầu óc của cậu đang nghĩ đến cha mẹ của Băng. Họ là người lạ đối với Đăng nhưng sao cậu cảm thấy gì đó thân thuộc, nhớ man mán là đã gặp ở đâu rồi. Thoáng 1s, cậu lấy lại suy nghĩ và phóng xe đi.
-----------------------------------------------
Bar Canalis
“ xoảng ”
- con nhỏ ngu, mày làm ăn cái kiểu gì vậy hả ? _ Linh điên tiết gào lên khiến đám con gái phía trước co rúm, e sợ nhìn chai rượu vừa bị đập nát.
- ngoài dự đoán thôi chị…_ Tuyết rụt rè nói.
“ chát ” – mày còn dám nói nửa à ? _ Linh thẳng thừng tát Tuyết 1 cái làm con nhỏ ngã xuống sàn. Nhưng sau đó nhỏ thay đổi thái độ ngay lặp tức, ngồi xuống ghế salon người run run.
- Nếu như Đăng biết tao đứng sau chuyện này sẽ thế nào chứ ?
- chị, tụi em không khai chị đâu…_ Tuyết nói, tay xoa xoa bên má.
- được rồi, nhưng chị đây sẽ không để yên cho con nhỏ đó nửa đâu, trước khi để Hải Đăng biết chuyện. Chị em mình phải gữi quà cho nó mới được._ Linh nói. Những tia độc địa hiện lên trong ánh mắt của nhỏ.
- Phải, một món quà làm nó sung sướng đến phát muốn chết ! _ Tuyết cười khẩy cùng với Linh. Những âm mưa thâm hiểm hại nó đã bắt đầu được dựng lên trong đầu 2 người.
---------------------------------------------------------------------------------------
chap 24
- cháu bé, lại đây ta hỏi một tí ! _ 1 người đàn ông lạ ngoắc nó lại, chiếc mũ lưỡi trai