
t mình, theo quán tính liền đẩy tay anh ra, cười gượng
gạo:
" Không, không có gì! Xin lỗi anh, đột nhiên em hét lên dữ quá!" - Ánh mắt tôi chợt dừng lại nơi kim đồng hồ trước mặt, liền hét
lên lần nữa - " Chết rồi, sắp 8h rồi, anh còn không mau đi lẹ đi, máy
bay sắp cất cánh rồi!"
Tôi vừa nói vừa giục anh đứng lên, đẩy
anh ra cửa, nhưng không xi nhê gì, anh vẫn ngồi im như tượng đá, gương
mặt trong phút chốc đã trở nên lạnh lùng, trở lại là tổng tài uy nghiêm
của ngày nào, ánh mắt sắc bén nhìn tôi như tra hỏi:
" Jessica, có chuyện gì? Mau nói cho anh biết? Không anh đánh đòn em!"
" Trời ơi, anh đi đi, em không sao hết. Còn không mau lên máy bay, sẽ
trễ giờ cuộc họp mặt với khách hàng của anh mất!" - Tôi nhăn nhó khổ sở.
Im lặng vài giây, cuối cùng anh cũng đứng lên. Cứ tưởng rằng
sẽ nghe lời tôi đi ra ngoài, ai ngờ đâu lại lấy điện thoại từ trong túi
ra, bấm một dãy số quen thuộc, rồi kề sát điện thoại vào tai, lạnh lùng
nói như ra lệnh:
" Nhã Trúc! Dời lại cuộc hẹn với bên C&T, bảo rằng sẽ tiến hành cuộc họp vào sáng ngày mốt!"
Anh nói thật nhanh, rồi cúp máy nhìn tôi. Lúc này tôi chỉ biết than
thở, không ngờ rằng cử chỉ quá kích động của mình mà làm lỡ việc làm ăn
của anh, cảm giác áy náy cứ thế dâng trào trong lòng. Tôi nhìn anh, cắn
môi nói:
" Sao anh cố chấp vậy. Gọi cho cô thư ký của anh làm gì chứ? Giờ đi vẫn còn kịp mà!"
" Bây giờ em nói cho anh biết vẫn còn kịp đấy!" - Kevin liền nhại lại giọng tôi.
Tôi nhìn anh một hồi, cuối cùng chịu không nổi, đành đầu hàng thú nhận.
" Thật ra ..."
" Chị Jessica, giám đốc, túi đá ở đây!"
Thảo Nhi hấp tấp xông thẳng vào phòng, quên cả gõ cửa. Khi nhìn thấy
ánh mắt sắc như dao của Kevin, cô bé mới lúng túng cụp mắt xuống đất, mồ hôi lạnh úa ra sợ hãi.
Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại Kevin vang lên, anh cau mày nhìn màn hình, do dự một hồi rồi bắt máy:
" Ba!"
<>
Giọng một người đàn ông trầm bổng vang vọng trong điện thoại, ngay cả
tôi đứng cách anh một khoảng cũng có thể nghe rõ ràng từng câu một.
Vẻ mặt Kevin thoáng ngỡ ngàng, chưa kịp mở miệng lên tiếng đáp lại thì
người đàn ông kia đã cúp máy. Một hồi sau, anh thở hắt, quay sang nhìn
tôi, sự lo lắng vẫn ẩn hiện nơi đáy mắt:
" Jessica, anh ..."
" Em nghe rồi, ba anh gọi phải không? Có việc thì anh cứ đi đi, em không sao hết. Có Thảo Nhi bên cạnh là được rồi!"
Tôi vội nuốt luôn lời anh, quay sang nhìn Thảo Nhi chớp mắt. Cô bé kia
ban đầu thì còn sợ hãi, nhưng khi thấy tôi nháy mắt liền gật đầu lia
lịa, tỏ vẻ đồng tình:
" Phải, phải! Giám đốc yên tâm! Em sẽ chăm sóc chị Jessica thật chu đáo!"
Anh nhìn tôi một hồi lâu, sau cùng mới liếc mắt sang Thảo Nhi, lạnh lùng nói:
" Chăm sóc Jessica cẩn thận. Đừng để cô ấy đi lại nhiều. Có biết chưa?"
" Dạ! Dạ! Em biết rồi giám đốc!"
Nói xong anh quay đầu đi, nhưng khi đến cửa thì bỗng khựng lại, trừng mắt nhìn Thảo Nhi, không quên dặn dò một câu:
" Còn không mau chườm đá!"
Một lúc sau, khi bóng dáng Kevin đã không còn, cô bé mới thở phào nhẹ
nhõm, lấy túi đá chườm lên tay đã tấy đỏ của tôi, than thở:
"
Giám đốc chẳng dịu dàng với ai ngoài chị Jessica cả! Chị biết không?
Ngài đẹp trai như vậy, mà rất ít khi cười, rất ít khi biết đùa, làm ai
nấy trên dưới đều sợ cả. Thế nhưng khi ở bên chị, giám đốc cứ như lột
xác thành một người khác vậy đấy"
Nhìn giọng điệu của cô bé mà
không khỏi tức cười. Thật ra, bề ngoài trông kevin rất khó gần, nhưng
chỉ cần tiếp xúc lâu ngày với anh thì lập tức sẽ thấy anh cười thôi. Và
đến khi đã hiểu rồi, nhất định sẽ không ai nói anh là kẻ lạnh lùng như
thế nữa.
Bất giác, tôi lại nhớ đến cái ngày của hai năm trước,
khi tôi và anh nói chuyện với nhau lần đầu tiên. Đó cũng là lần đầu khi
tôi tỉnh giấc sau một tuần ngủ dài đằng đẵng trên giường bệnh.
Tháng 4, hoa đào nở, hai năm về trước...
Một cô gái ngồi trên xe lăn, ngẩn người nhìn hoa anh đào nở trong gió,
thả hồn thưởng thức những bông hoa màu trắng tinh khôi vui đùa trong
nắng sớm, tay vô thức đùa nghịch những cánh hoa rơi đung đưa trên không
khí, lòng khó tránh khỏi thích thú.
" Thích lắm à?"
Tôi khẽ giật mình, mắt vô thức nhìn quanh, và chợt phát hiện một chàng
trai với đôi mắt màu nâu, khí chất lạnh như băng đó là lần đầu tiên tôi
nhìn thấy ở anh, nhưng sâu trong tia nhìn đó lại bỏng rát như thiêu đốt
trái tim tôi.
" Nghe y tá nói cô đã tỉnh dậy hai ngày trước.
Chưa khỏe hẵn đã xuống đất ngắm hoa anh đào. Muốn nằm viện dài dài có
phải không? Không biết lượng sức mình!"
" Anh ..."
Ấn
tượng đầu tiên của tôi về anh chẳng khác gì một con người miệng mồm độc
địa, tính tình gàn dở. Tôi biết, không những trả tiền viện phí để phẫu
thuật khuôn mặt, còn phải chăm sóc khi vết thương trên người tôi đầy
rẫy. Điều này đối