Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213082

Bình chọn: 9.5.00/10/1308 lượt.

bất giác hồi hộp đến lạ. Hai năm rồi, cảm giác đó lần đầu
tiên thức dậy sau hai năm ngủ yên trong lòng. Ngay cả bản thân anh cũng
không thể nào hiểu nổi!

Những phòng VIP trong tầng này được cấu trúc đặc biệt hơn so với những tầng lầu khác, rộng và dài, nếu đếm sơ
lược cũng phải mất 30 phòng. Không còn cách nào, chỉ có thể đi từng
phòng một tìm kiếm mà thôi.

Đi được một dãy, anh vẫn không thấy bóng dáng người con gái đó đâu. Cho đến khi anh bước sang dãy A của
tầng, mới chợt bất ngờ khi nhìn thấy trước mặt, bốn năm tên đàn ông cao
lớn mặc đồ đen, đứng canh ngay cửa của môt phòng bệnh. Dựa vào cảnh
tượng trước mắt, anh đoán chắc rằng người ở trong căn phòng này tuyệt
đối không phải là người tầm thường!

Nghĩ thế, anh liền tiếp tục tìm kiếm những căn phòng khác, mà chính bản thân anh cũng không rõ tại
sao lại cất công kiếm cô gái đó để làm gì? Chỉ để nhìn thấy cô ấy thôi
sao? Thật quá nực cười!

Nhưng vào giây phút anh chuẩn bị ngoảnh mặt đi, thì lúc này Thảo Nhi từ trong phòng bước ra, thầm thì gì đó với những tên to con mặc áo đen kia, rồi vài giây sau, vài ba tên rút đi
mất, trước cửa phòng giờ chỉ vỏn vẹn đúng hai người bảo vệ.

Anh trợn mắt nhìn Thảo Nhi. Cô bé kia chẳng phải là người đi cùng với cô
gái mang giọng nói của Phương Nhã hay sao? Cô bé ấy ở căn phòng đó,
nghĩa là người anh muốn tìm cũng ở trong phòng đó.

Đến khi Thảo Nhi đã vào trong phòng, lúc này anh mới mạnh bạo bước đến gần xem kỹ số phòng, lòng chợt cảm thấy kỳ lạ. Lẽ nào cô gái này mang lai lịch to lớn đến mức phải có vệ sĩ theo sát bên cạnh để bảo vệ!

Những thắc mắc tò mò theo sát anh cho đến khi anh xuống thẳng tầng trệt, bất giác liền đi đến quầy lễ tân, sẵn giọng hỏi:

" Cô ơi cho tôi hỏi, bệnh nhân phòng A503 là ai ở thế ạ?"

Cô y tá nghiêng đầu, rồi đưa tay đánh máy, vài giây sau đã vội trả lời, môi nở một nụ cười thân thiện:

" À! Là ngài Kevin Nguyễn, giám đốc của khách sạn Red đấy!"

Anh ngẩn người vài giây, sau đó toàn thân liền cứng đờ, môi bật cười chua chát:

" Thì ra là thế!"

Vẻ mặt anh tối sầm, môi mím chặt lại khó chịu. Nhưng có vẻ như cô y tá
không hề để ý, cứ vô tư huyên thuyên, hai tay chắp vào nhau tỏ ra hâm
mộ:

" Ngài ấy đẹp trai như thế, lại có cô bạn gái xinh đẹp lại
lo cho anh ấy đến vậy, anh không biết đâu, lúc hay tin anh ấy bị tai
nạn, ngay cả nói cũng không thốt thành lời nữa kìa, trông vẻ mặt cô ấy
tội lắm. Thật đáng ngưỡng mộ!"

Đáy mắt anh chợt hiện lên nỗi
hụt hẫng không thể tả, bi thương, xót xa. Anh đang mong điều gì chứ? Cô
gái đó đâu phải là Phương Nhã của anh. Cô ấy đích thị là người yêu của
Kevin. Chẳng trách anh nhìn thấy quen như thế. Thì ra là anh đã nhìn
thấy ảnh của cô ấy qua điện thoại của Kevin, hôm vị giám đốc trẻ tuổi ấy say rượu, và anh đã bắt máy nói vài câu với cô gái đó.

Anh nuốt nước bọt vào trong cổ họng đắng nghét, cố cất giọng bình thường nhất có thể:

" Giám đốc bị tai nạn gì? Có nghiêm trọng không?"

" Cuộc phẫu thuật đã trôi qua cách đây mấy tiếng rồi, xem ra chỉ cần
tịnh dưỡng vài tuần là sẽ khỏi! Nhưng mà, sao anh hỏi nhiều thế? Anh là
gì của anh ấy à?"

" Tôi chỉ là một vị khách trú trong khách sạn của anh ấy thôi!"

Lúc nói câu này ra, cô y tá trẻ kia nhìn thấy được nụ cười chua chát
trên gương mặt Quốc Thịnh. Không hiểu sao, người đàn ông điển trai lịch
lãm thế kia, trong đôi mắt lại phảng phất một nỗi buồn khôn xiết, bi ai, đau khổ, khiến cho những người nhìn sâu vào mắt anh cũng phải nhói
lòng.

Đứng dưới bầu trời đêm tối của mảnh đất Seoul, lòng Quốc
Thịnh cảm thấy cô đơn cùng cực, cảnh vật xung quanh đều lạ lẫm, khiến
cho một người mang tâm sự đầy mình như anh không khỏi se thắt cõi lòng.
Anh nhắm nghiền mắt, cảm nhận từng mạch máu trong người tuôn trào, cảm
nhận sự hụt hẫng tột cùng của mình khi nhận ra bản thân mình đã quá lo
xa, quá nghĩ nhiều về một cô gái chỉ mới gặp một lần duy nhất.

Có lẽ, hai năm qua, anh quả thật đã quên mất giọng của cô rồi!

Giọng nói của người anh yêu, tuyệt đối sẽ không phải là cô gái đó.

Cơn gió se lạnh khẽ vút qua người, khiến hô hấp trong phổi anh chợt
thắt lại, lồng ngực đau đớn, anh đưa tay che cơn ho sắp sửa tái phát:

" Khụ ... khụ!"

Lại là cơn ho đáng ghét! Dù rằng căn bệnh không đến mức nghiêm trọng,
chỉ cần duy trì sự điều đặn trong việc uống thuốc, tất nhiên sẽ khỏi!

Viêm Phổi! Anh phát hiện bản thân mình bị viêm phổi cách đây một tuần.
Thỉnh thoảng, cơn tức ngực hoành hành, khiến anh chợt khó thở, và đôi
khi lại ho ra máu.

Nhưng rồi anh vẫn không quan tâm, lòng chỉ
muốn tìm lại Phương Nhã, lòng chỉ mong cô đứng ở trước mặt anh, để thỏa
mãn lòng nhung nhớ của anh.

Nhớ cô trong quay cuồng, da diết,
anh đã không chịu nổi, đành phải kiếm rượu, xóa tan đi muộn phiền trong
lòng. Và cũng vì thế, ngày đó anh đã gặp Kevin, và rồi hôm nay, trời xui đất khiến đưa anh và c