
gì, chỉ kịp nghe thấy cô nói - " Jessica, tôi phải tranh
thủ làm nốt công việc cho sáng mai, không nói với cô nữa. Nhớ cẩn thận
nhé!"
Nói rồi cô thư ký cúp máy luôn, không kịp để Phương Nhã
kịp thốt nên lời nào, bèn há hốc mồm kinh ngạc. Thảo Nhi đứng bên cạnh
nhìn thấy sắc mặt cô u ám như thế cũng đoán chắc có chuyện gì đó không
hay, nên e dè hỏi:
" Chị Jessica, có phải chủ tịch sắp đến đây không?"
Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu. Thảo Nhi thấy thế đôi mắt liền
sáng lên, nhưng chưa kịp nói gì thì thang máy lúc này chợt mở ra, hai
người đàn ông từ trong thang máy bước ra, nói chuyện huyên thuyên điều
gì đó rất rôm rả.
" Quốc Thịnh! Thuốc tôi đưa cho anh, nhất
định phải uống đấy. Nếu không bệnh tình của anh sẽ nghiêm trọng hơn nữa
thì đừng có trách!"
Người đàn ông với chân mày rậm, mặc áo blouse trắng, hai tay đút vào
trong túi áo, căn dặn với người đàn ông mặc bộ thường phục đứng kế bên
bằng tiếng Việt. Điều này khiến Thảo Nhi lẫn Phương Nhã đều đứng sựng
lại. Cô bé cảm thấy ngạc nhiên, liền thì thầm vào tai cô khi thấy hai
người đàn ông kia đang đi tới gần:
" Hình như hai người đó là người Việt! Hay thật, không ngờ lại gặp đồng hương ở đây!"
Thảo Nhi hồ hởi nói, nhưng mãi một lúc sau cũng không thấy cô trả lời, bèn huých vài vai cô một cái:
" Chị Jessica, chị làm sao thế?"
Ánh mắt cô run rẩy, chớp liên tục khi nghe cái tên quen thuộc ấy, tim
bất giác nhói lên, chưa kịp định thần lại thì lại nghe người đàn ông tên " Quốc Thịnh " kia trả lời:
" Biết rồi cái thằng này, hai năm qua không gặp, anh trở nên nói nhiều thế từ khi nào vậy???"
" Này, này! May cho anh là tôi làm ở đây nhé, nếu như anh không sang
đây và gặp được tôi, thì quả thật tôi không biết căn bệnh của anh sẽ như thế nào nữa. Rõ ràng bệnh tình của anh là kỵ không được uống rượu, tại
sao vẫn cứ uống?"
Quốc Thịnh cười giả lả, sâu trong đôi mắt là
một nỗi buồn xót xa nào đó không nói thành lời, tay nhất thời lôi từ
trong túi cái ví màu nâu sậm ra, rồi chẳng may tuột tay, chiếc ví rơi
xuống đất, ngay chỗ Phương Nhã và Thảo Nhi đang đứng.
Cô bàng
hoàng, đứng lặng người nhìn xuống cái ví yên tọa ngay dưới chân mình,
lực rơi xuống khiến cái ví vô tình được mở ra, bên trong là tấm hình của một cô gái xinh đẹp, môi nở một nụ cười hiền dễ mến. Nhưng sao, người
con gái đó nhìn có vẻ quen quá!
Vừa nghĩ, tay cô vô thức cúi
người nhặt lấy cái ví, đôi mắt mơ hồ nhìn sâu vào tấm hình cô gái đó,
đầu óc mụ mị không phân biệt rõ cảm giác lúc này có nghĩa là gì. Cho đến khi giọng nói của người đàn ông kia lên tiếng, bàn tay rắn chắc của anh ta cũng nhất thời đón lấy chiếc ví của mình:
" Cám ơn!"
Cám ơn!
Tim cô chợt nhói lên đến kỳ lạ, giọng nói của người này, trong nhận
thức rõ ràng cô đã từng nghe ở đâu đó, quen lắm! Thế nhưng vẫn cố gắng
bình tĩnh, mở một nụ cười gượng gạo:
" Không gì!"
Quốc Thịnh tắt ngấm đi nụ cười thân thiện, khóe môi co giật vì ngỡ ngàng,
anh nhìn cô bằng đôi mắt rực lửa, ngụ ý cô hãy nói thêm câu gì đó, để
chứng minh giọng nói vừa mới thốt ra đó không làm cho anh có ảo giác ...
Thần thái Phương Nhã đang mơ màng, đột nhiên lại bị người con
trai lạ mặt kia nhìn chằm chằm, bất giác hai má đỏ ửng không biết tại
sao, chỉ cảm nhận được con tim đang bồi hồi rung động. Dường như khi đối mặt với người này cô lại có cảm giác rất thân thiết!
http://img.tamtay.vn/files....tjs.gif
Đối với cô là bồi hồi ngỡ ngàng, nhưng đối với anh lại là sự kích động
bao lâu bị dồn nén. Giọng nói của người con gái anh yêu, nhất định không thể nào nhầm được. Mai Phương Nhã!
Nhưng không thể nào, người
con gái xinh đẹp đang đứng trước mặt anh kia và người con gái anh yêu
hoàn toàn là hai người khác nhau. Vậy cớ gì lại mang một giọng nói khiến tim anh bị đóng băng bao năm qua, phút chốc lại bị tan chảy mềm yếu như thế?
Bất giác, anh chợt nhận ra khuôn mặt của cô gái này nhìn
rất quen. Đôi chân mày cũng vì thế mà nhíu chặt lại vào nhau. Không khí
kỳ dị của cả hai cứ thế trôi qua vài phút sau, nhưng rốt cuộc anh vẫn
không tài nào nhớ ra được mình đã gặp cô gái này ở đâu rồi?
Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của người con trai trước mặt, lòng cô bỗng thấy
hơi khó chịu, bèn lùi một bước, quay đầu kéo tay Thảo Nhi đi vào trong
thang máy. Nhưng người chưa kịp cử động, đã bị một tay rắn chắc cường
bạo của Quốc Thịnh nắm giữ.
Khoảnh khắc như dừng lại đột ngột.
Cả anh chàng mặc blouse trắng và Thảo Nhi đều sửng sốt đứng nhìn.
Ngay cả Quốc Thịnh cũng không tránh khỏi ngạc nhiên, anh bần thần nhìn
vào cánh tay của cô gái lạ trước mặt bị anh nắm chặt, nhất thời liền
buông tay ra, lúng túng. Như một nỗi lo sợ vô hình xâm chiếm, điều khiển lý trí khiến anh hành động theo bản năng, chỉ vì không muốn cô gái có
giọng nói của người anh yêu bỏ đi nhanh chóng như thế.
" Xin ... xin lỗi!"
Anh lúng