Duck hunt
Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213071

Bình chọn: 8.5.00/10/1307 lượt.

túng, không biết phải nói gì ngoại trừ câu xin lỗi. Ngay cả
anh hiện giờ cũng không hiểu bản thân đang bị gì, thì làm sao có thể cất lời nổi.

" Xin lỗi, thật ngại quá, bạn tôi nhầm tưởng cô với
một người quen của anh ấy. Không có gì đâu! Tạm biệt!" - Anh chàng bác
sĩ kia nhanh chóng mở miệng nói với Phương Nhã, lập tức xua tan đi không khí u ám ban nãy, bèn khẽ giật cánh tay Quốc Thịnh ra hiệu.

Ánh mắt cô và anh chợt gặp nhau lần nữa, sau đó lại vụt đi mỗi người một phương như hai đường thẳng song song mãi không chạm đích. Trước khi
thần thái kịp trở lại với Quốc Thịnh, anh còn kịp nhìn thấy đôi mắt
trong veo to tròn ấy mơ màng nhìn anh, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một nỗi buồn man mác không thể tả.

" Này, anh bị tiếng sét à? Cho dù có bị tiếng sét cũng đừng có nắm tay người ta sổ sàng như thế chứ?"

Chiếc tà áo blouse trắng bay phất phới như hòa cùng giọng điệu đùa cợt
của anh chàng bác sĩ. Cho đến khi Quốc Thịnh thoát khỏi trạng thái bần
thần thì bóng dáng hai cô gái Việt đã khuất nhanh khỏi thang máy từ lúc
nào:

" Hoàng Nhân! Tôi có cảm giác đã gặp cô ấy ở đâu rồi! Hơn thế nữa, giọng nói đó ... rất giống ... khụ khụ"

Quốc Thịnh lấy tay bụm miệng, kiềm chế cơn ho đang hoành hành, sắc mặt
anh chợt trở nên tái mét khiến anh bạn đứng kế bên không khỏi lo lắng,
tay đưa lên vỗ vỗ lưng anh, trách móc:

" Đấy thấy chưa, giống
cái gì mà giống. Lo cho bản thân mình trước đi, bệnh tình của anh đáng
lẽ sẽ không nghiêm trọng nếu như anh không uống thuốc đều đặn. Còn nữa,
nếu muốn chết sớm thì cứ việc uống rượu nữa đi nhé?"

Nhắc đến
từ " chết", anh chỉ cười lạnh, lập tức đứng thẳng người, đôi mắt liền
trở nên có hồn, nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của người bạn:

" Anh
đừng lo, tôi không tự hành hạ mình vậy đâu. Chỉ là bấy lâu cai rượu, đột nhiên phát thèm thế thôi, không có lần sau đâu!"

" Vậy thì
tốt! Thôi, tôi tiễn anh đến đây thôi. Chúc anh ngày mai về nhà bình an
nhé!" - Anh bác sĩ vỗ bộp lên vai Quốc Thịnh, cười nói thân thiện.

" Về sao?" - Anh mơ màng hỏi lại, mắt vô thức nhìn phía trước, môi nở
một nụ cười khó hiểu - " Có lẽ tôi sẽ ở lại đây một thời gian. Để đến
thăm bạn cũ lâu ngày không gặp chứ?"

" Này, này! Đừng tưởng tôi không biết nhé? Có phải là cô gái ban nãy không? Tôi cũng thấy cô ấy
khá xinh đẹp, có vẻ là người Việt luôn đấy! Chấm rồi phải không? Để tôi
canh chừng cho, ok?"

Hoàng Nhân bá vai Quốc Thịnh châm chọc,
khóe môi anh cong lên thành một nụ cười quyến rũ, lúm đồng tiền sâu hoắc khiến ai nấy cũng phải mê mẩn ngắm nhìn. Có điều, không môt cô gái nào
dễ dàng lọt vào tầm mắt của công tử đào hoa như anh.

" Cái thằng này, bớt lôi thôi đi. Tôi về đây!"

Trái ngược với hành động đùa cợt của Hoàng Nhân, Quốc Thịnh chỉ lạnh
lùng gắt lên. Thật tình tâm trạng anh không được tốt, làm gì có hứng thú giỡn nhây với cái tên ba hoa khoác lác này nữa. Chưa kịp để anh chàng
bác sĩ kia phản ứng, anh đã nhanh chóng bỏ ra ngoài, ngay cả câu chào
tạm biệt cũng không cánh mà bay.

" Cái gì thế này, thằng này hôm nay lạ nhỉ?" - Hoàng Nhân nhất thời
mất hứng, liền gãi đầu rồi cũng ngoảnh mặt trở về tiếp tục công việc của mình.

Bước chân anh nặng nề đứng lại, cho đến khi thấy bóng
dáng thằng bạn cũ khuất dần, anh mới lập tức xoay người lại, chạy nhanh
vào trong thang máy, bấm tầng lầu số 12, tim bất giác đập mạnh đợi chờ
khoảnh khắc gặp lại lần nữa người con gái ban nãy.

Rất may là
ban nãy trong thang máy chỉ có hai cô gái đó, anh nghiễm nhiên chú ý
thang máy lên thẳng một mạch tới tầng 12 rồi dừng lại, sau đó lại di
chuyển xuống đất. Vậy nên anh mới đoán ra được người con gái kia chắc
chắn sẽ ở tầng lầu thứ 12.

Mặc dù lý trí đã bảo anh dừng lại,
nhưng dường như con tim khó bảo này không nghe lời, cứ thế điều khiển
đôi chân và tay anh, kéo anh vào trong thang máy lên tầng lầu thứ 12,
chỉ để giải đáp thêm một lần nữa xúc cảm khó hiểu này của mình.

Chỉ vì, một cô gái mang giọng giống hệt Phương Nhã!?

Chỉ vì, con tim anh đột ngột phản ứng với một người con gái lạ mặt!?

Hai năm rồi, chuyện gì anh cũng có thể quên, duy nhất với giọng nói và
gương mặt của cô, suốt đời anh cũng không thể nào quên, càng không cho
phép mình được quên. Vậy thì cớ gì, một người con gái lạ mặt kia lại
mang giọng nói hệt với cô như thế? Chỉ riêng với điều này thôi, anh đã
bị lầm tưởng, ngỡ như Phương Nhã mà anh yêu đang đứng trước mặt mình
vậy!

Trực giác anh mách bảo điều gì đó, thôi thúc anh tìm kiếm
lần nữa, chỉ để nhìn thấy người con gái lạ mặt kia, không làm gì cả. Chỉ nhìn như thế thôi!

" Ting!"

Cánh cửa thang máy bật
ra, anh ngó nghiêng xung quanh, đích thị tầng mà anh đang đứng là tầng
12, là phòng dành cho những bệnh nhân VIP. Cô gái đó tại sao lại ở đây?
Nhìn cách ăn mặc chắc chắn không phải là bệnh nhân. Vậy thì chỉ có thể
là đi thăm bệnh mà thôi!

Anh rảo bước, mắt nhìn quanh theo quán tính, lòng