XtGem Forum catalog
Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213190

Bình chọn: 9.5.00/10/1319 lượt.

sự ngượng ngập. Cô dù còn nhỏ, nhưng có thể nhận ra được tình cảm của Phương Nhã dành cho Kevin không đơn giản là tình
anh em thông thường, nó còn vượt lên trên cả tình yêu nam nữ. Thật ra,
cho dù là một người chậm hiểu đến đâu, thì chỉ cần nhìn thấy thái độ đau khổ gấp bội phần của Phương Nhã hôm nay trong bệnh viện là đủ hiểu!

Phương Nhã ngồi sụp xuống bên lề đường, đôi mắt thất thần nhìn vào
khoảng không, đầu óc quay cuồng mụ mị hồi tưởng lại khoảnh khắc ban nãy, dường như trong đầu cô chợt vang lên giọng nói của một người con
trai...

Khi nãy, đối diện với ánh mắt nhiệt tình cháy bỏng của
anh, tim cô trở nên đập rộn ràng, vui sướng khác lạ. Cô biết, bản thân
mình đã yêu anh, và đang tận hưởng niềm hạnh phúc bé nhỏ đó. Nhưng cảm
xúc kia không tồn tại được bao lâu, thì đầu cô đột nhiên nhói lên, ngay
lập tức vang vọng giọng nói của người con trai nào đó không rõ mặt. Hệt
như lời tỏ tình của anh vừa nói cách đây không lâu...

Sau câu
nói " Anh yêu em" của Kevin được vài phút, cô dường như có một ảo giác,
xưa kia một người nào đó đã từng nói câu nói này, lời nói rất chân
thành, đầy cháy bỏng cũng hệt như anh...

" Nghe cho rõ, những lời anh nói đều là thật. Và anh yêu em, cũng là thật!!!"

Giọng nói trầm ấm ấy vang lên, dường như con tim cô cũng lỗi nhịp theo từng lời nói đó, vui sướng, buồn vui, và cả sợ hãi ...

Cô không biết rằng giọng nói mà mình vừa nghe được có phải là ảo giác
hay không, mà lại khiến cô đau đầu đến mức không chịu được, ngay cả con
tim cũng chợt nhói lên một cách kỳ lạ.

Có phải chuyện này có
liên quan đến ký ức của cô trong quá khứ? Người con trai đó, rốt cuộc là đang nói với cô hay ai khác? Và tại sao, tim cô lại đau như vậy???

Đôi chân nặng trĩu bước đi, thế nhưng đôi mắt long lanh ánh nước của cô lại hướng về tầng lầu nơi Kevin nằm, căn phòng còn sáng trưng thế kia
chắc hẳn rằng anh vẫn chưa ngủ. Vội vã chớp mắt, có lẽ tạm thời cô không nên gặp anh khi tâm trạng tồi tệ này cứ mãi dai dẳng!?

Đi được một lúc, cô lúc này mới chợt nhận ra đằng sau lưng mình có tiếng bước chân, theo quán tính liền xoay lại ...

" Thảo Nhi? Sao em lại đi theo chị?" - Cô trợn mắt, nhìn cô bé rụt rè
đi sau lưng mình mà không dám lên tiếng. Rõ ràng là từ nãy đến giờ vì
mải mê suy nghĩ nên đã nhất thời quên mất Thảo Nhi rồi.

" Em
... em nói chuyện với chị mà chị có trả lời đâu. Nhìn chị thất thần như
thế, em cũng không dám nói gì, nên đành im lặng" - Cô bé vặn vẹo ngón
tay mình, thật thà đáp.

Nhìn thấy điệu bộ của cô bé, ánh mắt Phương Nhã cũng trở nên dịu lại, cảm thấy hơi có lỗi, bèn lên tiếng nói thật:

" Xin lỗi, Thảo Nhi! Chị chỉ là có một số chuyện nghĩ không thông, nên
nhất thời quên mất em!" - Nói rồi cô chợt ôm chầm lấy cô bé, thổn thức - " Em biết không, dường như chị đã nhớ được chuyện gì đó. Quá khứ của
chị, dường như càng ngày càng hiện rõ ..."

Rõ ràng câu nói của
cô tác động lên Thảo Nhi ngay tức khắc, vì trong tích tắc, cô bé liền
phản ứng lại, quắc mắt nhìn cô như không thể tin nổi:

" Hiện rõ? Chị Jessica, chị đã nhớ lại hết rồi sao?"

" Không phải, đầu óc chị rối lắm. Thảo Nhi à, em nói đi. Chị phải làm
gì đây? Trong đầu chị dường như có điều gì đó đang thôi thúc chị, thỉnh
thoảng lại có một số hình ảnh, một giọng nói không rõ của ai lại vang
lên. Nhưng chỉ cần nhìn thấy được một chút hình ảnh đó thôi, đầu chị đã
đau như búa bổ rồi!"

Cô nhăn nhó nhìn Thảo Nhi, vừa lấy tay ôm đầu, rồi lại đau khổ nói tiếp:

" Em biết không? Từ hai năm trước, lúc nào chị cũng muốn tìm lại cho
mình quá khứ, tìm lại cuộc sống trước đây của mình. Cho dù là khoảng
thời gian gần đây, thỉnh thoảng chị lại mơ thấy những hình ảnh một cô
gái cứ mãi xuất hiện trong giấc mơ, thì chị lại càng muốn tìm hiểu quá
khứ của mình hơn. Nhưng cho đến hôm nay, thì chị hoàn toàn không muốn
nhớ lại nữa. Không muốn!"

Thảo Nhi nhìn đáy mắt Phương Nhã vô
cùng hoảng loạn, cũng cảm thấy sợ hãi theo, liền nắm lấy hai vai cô trấn an, tuy rằng trong lòng cũng hồi hộp không kém:

" Chị Jessica, thật ra đã xảy ra chuyện gì? Chị đã nhìn thấy những gì? Cứ bình tĩnh, từ từ kể cho em nghe, có được không?"

Giọng cô như vỡ ra, nói trong đứt quãng:

" Em có còn nhớ, tuần trước khi em vô tình đổ ly sữa lên người chị,
đột nhiên trong đầu chị lập tức xuất hiện hình ảnh một cô gái, hất thứ
chất gì đó lên người chị. Bản thân chị khi đó cảm nhận được nỗi đau đớn
toàn thân mình, nhức nhối, rát bỏng đến quằn quại. Hình ảnh đó rất giống thật, hoàn toàn không phải là ảo giác!"

Cô nói liền một mạch,
trong lòng dấy lên mối linh cảm đầy bất an, lo lắng, nhưng càng nói càng tỉnh táo, lời nói cũng trở nên rành mạch cặn kẽ hơn:

" Tháng
trước, chị đã từng mơ thấy hình ảnh một người con trai trong làn sương
mờ ảo đang nói chuyện với chị, nhưng không tài nào chị thấy được mặt anh ta, hơn thế nữa, mỗi khi chị đến gần, thì lập tức cả người anh ta