XtGem Forum catalog
Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213284

Bình chọn: 8.5.00/10/1328 lượt.

kịp tiêu hóa được câu nói của anh, thì phát hiện rằng bác sĩ Dong Won đã đi khuất từ lúc nào. Giờ đây trong phòng chỉ còn lại cô và
anh, không khí trở nên kỳ lạ khác thường, nhất là khi cô cảm nhận được
một luồng khí nóng chảy trong huyết quản, như đốt từng thớ thịt trên
người. Đột nhiên, cô bắt đầu ngẫm nghĩ lại cảm giác của bản thân. Dường
như có gì đó thật khác lạ!

Sau một hồi tư lự, cô vẫn im lặng không trả lời, chỉ khẽ cau mày nhìn anh, cố lảng sang đề tài khác:

" Kevin! Tại sao anh lại đi đường bất cẩn như thế? Lỡ như có chuyện gì rồi làm thế nào??"

Trong khoảnh khắc, khóe môi anh cong lên tạo thành một nụ cười ấm áp
khi nhận ra ngữ điệu lo lắng đầy quan tâm của cô. Đầu chợt cảm thấy mỏi
đi, ngửa cổ gối đầu lên chiếc gối dày cộm, môi mím chặt:

" Nếu anh gặp chuyện, em sẽ đau lòng chứ?"

Câu nói vừa thốt ra xong, thì anh liền cảm nhận được cái nhói đau từ hai má mình, liền kêu lên một tiếng.

" Á, đau! Em muốn ăn đòn à? Sao nhéo anh?"

Cô trừng mắt nhìn anh xoa hai má mình, giọng răn đe:

" Em cấm anh nói bậy! Không được nói chuyện kiểu như thế nữa!"

Không để anh kịp phản ứng, cô liền đứng dậy, kéo chăn phủ lên vai anh rồi quay mặt đi.

" Jessica!" - Anh nắm lấy cổ tay cô một cách chuẩn xác, khẽ cau mày - " Em giận à? Đi đâu?"

" Em đi rót nước! Anh bây giờ bị như thế, em sao có thể về nhà!"

Anh nhìn cô cười, con tim đập rộn ràng, cảm nhận rõ niềm vui sướng
trong lòng, bàn tay bất giác nắm chặt tay cô hơn, kéo cô gần bên mình,
chợt nhớ đến những lời ban nãy cô nói, liền hỏi cô đầy mơ màng:

" Không cần! Anh có chuyện muốn hỏi em!"

" Chuyện gì?"

" Ban nãy mơ màng, dường như có ai đó khóc thút thít. Bảo rằng giải
thích cho người đó nghe gì gì đó, bảo anh mau chóng tỉnh dậy. Có đúng
không?"

Phương Nhã chớp chớp mắt, lúng túng giấu mặt sang chỗ
khác, hai má đỏ lên khi nhớ lại câu nói ban nãy. Thật ra là vì trong lúc kích động, cô lại thốt lên những lời nói mà chính mình muốn nói ra
nhất. Trong khoảnh khắc câu nói của anh đêm hôm đó chợt ùa về, khiến tim cô lại đập loạn xạ.

" Không có gì. Trong lúc mất tỉnh táo em hay nói lung tung. Anh đừng để tâm đến!"

Nụ cười trên môi anh tắt ngấm, mặt nhăn nhó khó chịu vì cơn đau bổ ở
đầu, thế nhưng lời của cô càng làm anh khó chịu hơn, tuy rằng vết thương trên đầu còn đó, anh vẫn không quên nghiêm mặt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nhìn thấy sắc mặt anh trắng nhợt vì đau, nhưng vẫn
dùng ánh mắt tia lửa điện nhìn cô, dường như trong giờ phút này, anh vẫn không bỏ cuộc, muốn nghe từ cô một câu trả lời thật lòng.

" Kevin, anh đang bị thương. Đừng suy nghĩ gì nhiều nữa. Mau ngủ đi, coi chừng vết thương tọac ra nữa thì khổ!"

Cô nói bằng giọng tha thiết khẩn cầu hết sức có thể, ngữ điệu xuất phát từ lòng thật tâm, thế nhưng trong mắt anh chỉ là một cái cớ thoái thác, tránh né. Khẽ cau mày, anh nghiêm giọng cất lời:

" Jessica! Em có nói không hả?"

Cô chợt rùng mình vì giọng nói sắc lạnh của anh, tuy sợ nhưng có chút không phục, bèn cắn môi hét lên:

" Sao anh cứ bắt em nói, trong khi anh lại không nhớ???"

Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng liền cảm thấy hối hận, cô e dè nhìn anh, chân lùi về sau cảnh giác.

" Anh đã nói gì sao?" - Anh khẽ chau mày khó hiểu, mắt ngơ ngác nhìn cô.

Nhìn dáng vẻ không hiểu gì của anh, trong lòng cô khó tránh khỏi hụt hẫng, liền bực bội, sẵn giọng tiếp lời:

" Hôm qua anh say rượu đã nói gì? Thật sự không nhớ gì hết sao?"

Lông mày anh đã cau lại giờ càng thít chặt vào nhau hơn, nhưng rồi chỉ
trong tích tắc, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt anh, bất ngờ, choáng
váng, anh e dè hỏi lại, dường như trong đầu sắp tìm ra được đáp án:

" Anh say rượu, anh có nói gì bậy bạ à?"

Cô quắc mắt nhìn anh, rõ ràng anh không nhớ, vậy thì cớ gì cô phải nói
ra. Nếu như câu nói đó chỉ là nhất thời không chủ đích, được thốt ra lúc anh không tỉnh táo, vậy thì tại sao cô phải vương vấn, giữ lại trong
lòng lối suy nghĩ đó làm gì.

Cô hoàn toàn không hiểu nổi mình, rốt cuộc bản thân cô làm sao thế này???

Chỉ là một câu nói lúc anh say rượu, có thể khiến cô tổn hao trí lực suy nghĩ đến phát điên thế này sao?

Cô bận tâm vì anh,vì câu nói đó của anh ... hay thật ra cô đã phải lòng anh thật rồi?

Mi mắt cô nặng trĩu, vội vàng cụp xuống, môi mím chặt lại, giọng bình thản nói:

" Kevin! Anh đã yêu ai rồi phải không?"

Nghe xong câu nói của cô, tim anh giật thót. Người con gái kia vừa mới
nói gì? Yêu? Tại sao cô lại hỏi câu hỏi đó. Hay là ngày hôm qua lúc anh
say rượu đã nói những gì rồi???

" Jessica!"



Cô quay phắt người lại, nghiêng đầu nhìn anh, hít một hơi thật sâu, rồi dõng dạc nói:

" Hôm qua là em đã đưa anh về, nhưng anh say quá không biết gì, còn
thốt lên câu " Anh yêu em" nữa. Có phải