
anh lầm tưởng em với cô nào rồi
không?"
Một luồng khí lạnh thổi qua người Kevin, anh cứng đờ
như tượng, ngẩn người ra nhìn cô. Sự thật đúng không làm anh thất vọng,
những gì anh vừa mới suy nghĩ, cũng chính là sự thật chứng minh ngày hôm qua anh đã nói lên tâm sự tận đáy lòng mình. Mồ hôi lạnh chợt úa ra,
anh lúng túng, lắp bắp lên tiếng:
" Jessica! Anh ..."
Cô nhìn thấy dáng vẻ khó xử của anh, muốn nói mà không biết diễn tả
thành lời như thế nào, cảm thấy lòng buồn bã không chịu được. Thì ra
đúng là anh đã có ý trung nhân, thế mà cô còn lầm tưởng ...
"
Anh xấu thật đấy Kevin! Là cô gái nào lọt vào mắt xanh của anh thế? Tại
sao trước giờ chưa hề nghe anh nói đến. Sau này nếu có dịp, nhất định
phải dẫn chị dâu về ra mắt em đấy nhé!"
Gió đêm đìu hiu thổi
luồn qua hiên cửa, xộc thẳng vào người đôi nam nữ trẻ. Anh nhìn cô,
trong đáy mắt lộ ra một tia nhìn xót xa, đau thương đến nhói lòng, giọng nói bất chợt thốt ra khỏi cổ họng cũng trở nên đắng nghét, giận dữ:
" Em nghĩ như thế thật sao?"
Cô quắc mắt nhìn anh, lòng không hiểu vì sao giọng nói của anh có phần
gay gắt như thế, hụt hẫng như thế. Ấy nhưng tâm trạng cô lúc này cũng
không phải là tốt gì, hoàn toàn không hứng thú để đứng đây đôi co với
anh, bèn không buồn trả lời, quay mặt bước ra cửa.
" Nếu anh nói câu đó là dành cho em, thì em có tin không?"
Trong khoảnh khắc chân vừa chạm đến cánh cửa lạnh toát của phòng bệnh,
cô chợt đứng sựng lại khi nghe thấy giọng nói đầy uy nghiêm của anh,
không hiểu từ lúc nào, lời nói của anh lại trở nên có sức hút đối với cô như thế. Thất thần quay đầu lại, cô kinh ngạc đến không thốt nổi nên
lời, hai lỗ tai như ù đi, không thể tin được lời chính anh thốt ra.
Cảm nhận được nỗi lòng cô, anh rắn chắc lặp lại câu nói của mình, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định, vững vàng:
" Anh yêu em, là thật đấy! Jessica!"
Đối Mặt
Dũng khí để nói ra một điều gìn giữ bấy lâu trong
lòng, đối với một người như Kevin mà nói, quả thật không dễ dàng chút
nào. Anh là một người không bao giờ cho bất cứ ai biết cảm xúc của mình, luôn ẩn hiện bộ mặt điềm đạm lạnh lùng với tất cả mọi người, ngay cả
một cảm giác động lòng anh cũng không cho phép mình có. Thế nhưng trong
khoảnh khắc nhìn thấy dáng người thễu nảo của cô sắp bước ra khỏi cánh
cửa, anh lại không kiềm lòng được mà nói ra. Hơn thế nữa, còn lặp lại
thêm một lần như để khẳng định tình yêu của mình dành cho người con gái
đó.
Thấp thoáng trong đôi mắt e thẹn lẫn ngượng ngùng của
Phương Nhã, thật lòng anh chỉ muốn ngay lúc này, bản thân có thể có đủ
sức lực để ngồi dậy, ôm cô vào lòng, siết chặt, như thay cho lời minh
chứng anh sẽ bảo vệ, yêu thương cô suốt cuộc đời!
Thế nhưng, chính cô lại không cho anh cơ hội làm điều đó.
Ngay giờ khắc anh đợi chờ câu trả lời, hay ít ra một sự phản ứng nào
đó. Thì lúc đó cô chỉ ngoảnh mặt, chạy ra khỏi phòng thật nhanh. Hành
động đó hệt như chính cô đang ghê tởm với cái thứ mà mình vừa nghe, ghê
tởm chính lời tỏ tình của anh vậy.
Anh bật cười chua xót, tim
đau như có bàn tay ai bóp nát, lòng hụt hẫng như vừa đánh mất thứ gì quý báu. Liếc mắt nhìn xung quanh, bóng dáng của cô đã không còn, chỉ còn
anh nằm thẫn thờ với màn đêm hiu quạnh.
Cô trở nên ghê sợ anh đến thế sao? Ghét đến mức phũ phàng rời khỏi anh, dứt khoát bỏ đi như sợ hãi thứ gì đó đáng ghê tởm vậy?
Nắm chặt hai tay, anh gồng mình ngồi thẳng dậy, môi mím chặt gượng
những cơn đau nhói ở đầu, lòng thầm mắng bản thân sao có thể tùy tiện
nói ra câu nói ấy. Có một mối quan hệ vui vẻ, vô tư với cô như thế này
chẳng phải là tốt rồi sao, hà cớ gì phải một tay bóp nát mối quan hệ tốt đẹp này, để cô trở nên xa lánh anh như thế???
Thế nhưng, anh
vẫn không nén nổi tức giận, buồn tủi. Quắc mắt nhìn ra cửa, anh tự hứa
với lòng nếu cô có quay trở lại, anh tuyệt nhiên sẽ không ngó ngàng, xem cô như không khí!
Kevin cô độc ngồi dựa vào thành giường, gặm
nhấm những cảm giác buồn bã, giận dữ lẫn lộn mà không hay biết rằng,
Phương Nhã sau khi rời khỏi bệnh viện, cô phải đối diện với những đoạn
ký ức chớp tắt quanh quẩn trong đầu, quay cuồng, nhức nhối.
Dưới ánh đèn lập lòe của đèn đường, Thảo Nhi đứng bên cạnh, nhìn Phương
Nhã đầy lo lắng, không ngớt lời giục cô hãy về nhà, nhưng cô nhất quyết
chối từ, chỉ ngồi sụp xuống đất, lắc đầu nói một câu:
" Chị muốn yên tĩnh một lát!"
" Chị Jessica, chị không sao chứ? Trông chị có vẻ không khỏe?" - Thảo
Nhi e dè nói, thật ra cuộc đối thoại giữa hai người ban nãy cô đã nghe
được, giọng của Kevin lớn như vậy ngay cả những bảo vệ đứng canh bên
ngoài cũng nghe rõ mồn một. Lúc đó, cô cứ tưởng Phương Nhã sẽ vui sướng
chấp nhận tình yêu của anh, mà ngược lại còn tỏ thái độ khó chịu, không
nói không rằng bỏ chạy ra ngoài. Hành động đó, ngay cả cô cũng cảm thấy
kỳ lạ, huống hồ gì là Kevin.
" Chị Jessica! Có phải ..." - Lời
nói của cô bé chứa đựng