
biến
mất, sau đó thì chị tỉnh dậy. Cứ như thế giấc mơ đó lặp đi lặp lại vài
lần liên tục. Nhưng cho đến dạo gần đây thì không còn mơ thấy người con
trai đó nữa."
Nói đến đây, đột nhiên cô liền hạ giọng, cố gắng lấy lại hơi rồi bình tĩnh nói tiếp:
" Giấc mơ đó bây giờ không còn ám ảnh chị trong giấc ngủ nữa, nên nhất
thời chị cũng không để tâm đến. Nhưng cho đến hôm nay, chị không muốn
không nghĩ cũng không được. Thảo Nhi! Dường như, trước đây chị đã từng
quen và yêu một người nào đó... chứ nếu không, làm sao con tim chị lại
đau như thế???"
Thảo Nhi nhăn nhó nhìn cô, nhất thời đầu óc
không tiếp thu hết nổi những gì cô nói, hai bàn tay đặt lên vai Phương
Nhã cũng trở nên cứng đờ.
" Thảo Nhi! Em nói đi, chị phải làm
sao đây? Khi chị còn đang hạnh phúc với lời tỏ tình của anh ấy, đột
nhiên giọng nói của một người con trai cất lên trong đầu khiến chị quay
cuồng nhức nhối. Chị cũng không biết mình bị gì nữa, chỉ biết là mỗi khi người đó nói một câu, lòng chị lại đau như cắt, cảm thấy như bản thân
đã hụt hẫng thứ gì đó quý báu lắm.
Em biết mà, đã từng có
khoảng thời gian, chị luôn mơ thấy một người con trai nói mãi một câu
nói với chị, mà không tài nào thấy được khuôn mặt. Thế nhưng, ngày hôm
nay, trước câu tỏ tình của Kevin, chị lại một lần nữa nghe được giọng
của người lạ mặt đó. Em nói đi, rốt cuộc là thế nào đây???"
Không chỉ riêng gì Phương Nhã, ngay cả Thảo Nhi cũng ngỡ ngàng không
kém. Cô bé không nghĩ rằng mọi chuyện lại phức tạp như thế, theo như cô
kể, thì đây chắc chắn là một mảnh ghép của ký ức Phương Nhã, không lẫn
vào đâu được. Và mối quan hệ giữa người con trai đó với cô nhất định
không đơn giản. Bất chợt, cô bé cảm thấy xót xa cho Kevin, lòng thấy lo
lắng với hoàn cảnh trớ trêu hiện tại.
" Chị Jessica, nếu chị đã có người yêu. Vậy thì giám đốc phải làm sao đây?"
Đôi mắt cô run rẩy, nhất thời không kềm lòng được mà cụp xuống, nhất
thời cô thật không biết phải làm thế nào, càng không thể lý giải được
tình cảm của chính mình. Liệu tình cảm đối với Kevin có phải là thật
không, hay chỉ là lòng cảm kích?
Cả hai im lặng hồi lâu, cuối cùng Thảo Nhi cũng là người lên tiếng trước:
" Chị à, em thật không muốn nhiều chuyện. Nhưng quá khứ đã là quá khứ,
cho dù xưa kia có thể chị đã yêu một người, nhưng bây giờ người chị yêu
là giám đốc! Đừng để mọi chuyện lúc trước điều khiển cảm xúc bản thân
mình. Có thể những hình ảnh chị nhớ, chỉ là một phần nhỏ trong ký ức của chị thôi, chưa chắc gì điều đó chứng minh lên được tất cả."
Phương Nhã mở bừng mắt như sực tỉnh. Lời Thảo Nhi nói đúng lắm, hiện tại mới quyết định tất cả. Cho dù cô đã mất trí nhớ, nhưng người hiện tại
cô yêu chính là anh, đó là sự thật không bao giờ thay đổi!
Huống gì giọng nói và hình ảnh chập chờn trong đầu cô quá mơ hồ, chưa
chắc gì đã là toàn bộ sự thật. Cũng có thể, cô và người đó đã không còn
yêu nhau nữa!
Nhìn cả thân người cô đã bắt đầu thả lỏng, Thảo Nhi mới dần thở phào, lên tiếng khẳng định thêm lời nói của mình:
" Em thật không biết giám đốc bị tai nạn thế này là hên hay xui nữa.
Nếu không nhờ vụ tai nạn này, chị làm sao có thể khẳng định được tình
cảm của mình chứ. Chỉ nhìn thái độ với điệu bộ khóc thảm thương của chị
là ai cũng có thể nhìn ra được!" - Cô nhìn lên bầu trời, rồi lại nói
tiếp - " Trời đã tối lắm rồi, nhà lại xa bệnh viện nên chị hãy về Khách
Sạn nghỉ ngơi đi, giám đốc còn có những người bảo vệ khác lo mà. Rồi
sáng mai chúng ta sẽ đến đây sớm thăm ngài, có được không?"
Cô bật cười, lắc đầu nói:
" Cần gì phải nhọc công như vậy, chị sẽ ở lại đây với anh ấy. Em về trước đi!"
" Không được, em sao có thể để chị ở lại một mình. Chị ở lại, em sẽ ở lại với chị!"
Cô cười rạng rỡ, tay nắm lấy tay cô bé, lòng cảm thấy ấm áp lạ:
" Ừm!"
Cả hai cùng quay trở lại bệnh viện, nhưng vừa đứng ở cửa thang máy, cô liền giật mình nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi Thảo Nhi đầy lo lắng:
" Phải rồi, còn bác trai, bác trai có biết chuyện Kevin gặp tai nạn không?"
" Em cũng không biết nữa, là em đi chung với chị mà, đâu hay biết gì đâu!" - Cô bé lắc đầu nói.
Ngẫm nghỉ một hồi, cuối cùng đành lôi điện thoại từ trong túi ra, bấm
số gọi điện cho Nhã Trúc, nhưng chưa kịp mở miệng nói gì thì đầu dây bên kia đã oang oang:
" Jessica, cô gọi đúng lúc lắm. Chủ tịch vừa bảo tôi đặt book sang Hàn Quốc vào rạng sáng mai. Cô nhất định phải
chuẩn bị tâm lý sẵn đấy!"
Phương Nhã nghe thấy thế liền giật thót mình, đôi môi mấp máy run rẩy:
" Cái ... cái gì? Sao nhanh thế?"
" Còn nhanh cái gì nữa? Ông ấy biết chuyện của giám đốc rồi. Ban nãy
giám đốc còn gọi cho tôi, cũng vừa mới hay tin mới đây thôi!"
" Sao? Kevin vừa gọi cho cô sao?"
" Phải đó, không phải cô đang bên cạnh giám đốc sao?" - Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên những âm thanh hỗn tạp, dường như là ai đó đang giục Nhã Trúc điều