XtGem Forum catalog
Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324832

Bình chọn: 9.00/10/483 lượt.

Hi một tay ôm con khập khiễng, bận rộn ở phòng bếp, vô luận như thế nào cũng không thể để con vừa bị thương lại bị đói. Năm năm qua cô
chính là kiên trì như vậy. Cho dù là lần con bị viêm phổi ở bệnh viện,
bên người cô cũng không có bất cứ ai đến giúp cô. Nhưng lúc này lại
không giống trước kia, rốt cục không giống ở chỗ nào cô cũng không thể
nói rõ, chính là cảm thấy lúc này muốn kiên cường lên, thật là khó, lúc
này đây nước mắt cũng đặc biệt nhiều, muốn nhịn cũng không được.

Lúc này con đã ngừng khóc, ngoan ngoãn đem đầu nhỏ gối lên trong lòng mẹ, hàng lông mi dài ướt sũng, nó đang chờ mẹ làm xong cơm lại gọi điện cho chú Lam. Đông Hiểu Hi chưa từng thấy hối hận như vậy, cô hối hận
không nên để Lam Thành đi vào trong cuộc sống của con, cô vừa mới nhận
ra, thì ra anh là một người cha không thể dựa vào nhất trên đời, cũng là người đàn ông không thể dựa vào nhất .

-

Cơm tối chỉ ăn một chén, Trạm Trạm nằm ở trên giường hỏi mẹ “Vẫn
không gọi điện thoại được cho chú Lam sao?” Vấn đề này nó đã hỏi qua
không biết bao nhiêu lần. Đông Hiểu Hi một bên cầm khăn mặt ấm chà lau
thân mình nhỏ, một bên tiếp tục điện thoại cho Lam Thành, đối phương đã
tắt điện thoại.

“Mẹ, nếu chú Lam biết chân của Trạm Trạm bị thương, sẽ đến sao?”

“Sẽ đến.” Đông Hiểu Hi dùng khăn che mặt, buồn bã nói “Trạm Trạm
ngoan, nên ngủ, mẹ sẽ không ngừng gọi điện cho chú, cho đến khi được mới thôi.”

“Mẹ, sau khi gọi được điện thoại rồi, người nói cho chú Lam Trạm Trạm sẽ không bao giờ ăn kem do chú khác mua nữa, để chú đừng nóng giận.”

“Ừ . . . .”

Đêm đã khuya, thanh âm ‘Số điện thoại bạn gọi đã khóa máy’ cùng với
đêm tối ngoài cửa sổ làm cô khó hít thở. Con ngủ thật sự không an ổn,
khi thì nhướng mày lên bên kêu mẹ nức nở, khi thì sờ đầu gối kêu đau.
Nhưng trong lòng ôm món đồ chơi đã hư vẫn không buông tay. Đông Hiểu Hi
sợ con bị cắt da, đem chỗ bị hư dùng băng keo băng lại, có vẻ tả tơi.
Cho tới bây giờ trong lòng cô chưa từng hận Lam Thành như vậy, cho dù
hiểu lầm cũng nên cho cô một cơ hội giải thích đi, cho dù không chịu tha thứ cho cô, cũng nên hỏi con một chút.

Không biết qua bao lâu, có người nhẹ gõ cửa, cô vội vàng khập khiễng chạy tới, ngoài cửa là bóng dáng của Hạng Hàn.

Mở ra cửa phòng, Hạng Hàn đầu đầy mồ hôi đưa qua một cái túi, giải
thích nói “Chân của cô dùng rượu thuốc xoa rất có tác dụng, nhưng điện
thoại của cô vẫn bận, tôi đành tự mình đem tới . . . . “

“Vào đi.” Đông Hiểu Hi nhận thuốc trong tay Hạng Hàn khập khiễng đi phía trước.

Phòng không có sáng đèn, chỉ có ánh trăng thản nhiên phân tán chiếu
vào. Hai người một trước một sau tiến vào phòng khách, Hạng Hàn đi tới
ngồi xổm xuống muốn xem xét chân bị thương của cô một chút, lại bị cô cự tuyệt. Chính cô cũng không biết vì sao muộn vậy rồi còn cho anh vào
phòng, có thể là bên cạnh có người cô mới tạm thời không thể suy nghĩ,
không thể hận. Hai người không nói gì, Đông Hiểu Hi cũng không cần có
người nói chuyện với cô, cô chỉ im lặng đem rượu thuốc đỗ vào tay, hai
tay chà sát, sau đó dựa vào ánh sáng của ánh trăng xoa lên trên vết
thương, một cơn đau đớn lan ra toàn thân, tim cũng đau đớn theo, từng
giọt từng giọt nước mắt không tiếng động rớt xuống chân, đây là lần đầu
tiên cô ở trước mặt một người đàn ông, ủy khuất rơi lệ.

Hạng Hàn vài lần muốn tiến đến an ủi cô, cuối cùng lại sợ dọa đến cô. Đến khi nhìn cô xoa thuốc xong, anh mới chậm rãi nói “Như vậy không
được, ngày mai phải tới bệnh viện xem, tôi tới đón cô được không?”

Đông Hiểu Hi gật gật đầu. Lần đầu tiên cô nhận giúp đỡ của người đàn
ông khác ngoài Lam Thành, cũng không phải vì cảm động anh muộn như vậy
còn tới đưa thuốc, lại càng không muốn dựa vào một người đàn ông, mà là
cô hận Lam Thành. Nếu anh bởi vì Hạng Hàn mà ghen, cô cũng muốn hung
hăng tổn thương anh một lần, cho dù bọn họ trước kia từng có oán hận,
nhưng cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới hai chữ trả thù, nhưng lúc
này đây cô muốn hung hăng trả thù anh, bởi vì lần này Lam Thành thương
tổn không phải cô mà là con trai của cô, bảo bối quý giá nhất trong lòng cô.

Lam Thành một hơi chạy xe tới ngoại ô, trời cũng đã tối đen. Có lẽ là ghen tuông làm mất lý trí, lúc đó anh nên hỏi rõ ràng mới đúng. Sau khi nghĩ kỹ, anh quay đầu xe, dọc theo đường đi lý trí dần dần trở về đầu
óc vốn trí tuệ. Đến nội thành, anh mới phát hiện di động đã hết pin,
không kịp thay pin mới, anh liền quay xe tới nhà của hai mẹ con, cũng là ngôi nhà duy nhất của anh.

Vừa mới đi vào đường nhỏ quen thuộc, ngay tại dưới cây đèn đường anh
hay dừng xe, chiếc X5 màu trắng xuất hiện ở trước mặt mình. Anh dừng xe
lại, nhìn không chớp mắt xác nhận biển số xe một lần nửa, không có nhìn
lầm. Anh nhìn lên trên lầu, cửa sổ nhà mình một mảnh tối đen, hiện tại
đã hơn 12 giờ khuya, nên ngủ đả ngủ, không nên ngủ …. chỉ sợ cũng đã ngủ …

Anh tuyệt vọng cười với bầu trời đêm, thong thả khởi động xe, đem hết thảy phiền muộn bỏ sau đầu. Bó hoa hồng màu hồng