
ay cũng là như thế, cùng con ăn
xong điểm tâm cô liền sớm mở máy tính ra làm việc, lại ngoài ý muốn thấy được trong hòm thư điện tử một bức thư Lam Thành gửi đến: Mấy ngày nay
rất nhớ đến em và Trạm Trạm, thực sự rất nhớ, hôm trước rốt cuộc nhịn
không được tới nhà trẻ. Em không cần giận, anh không muốn tới quấy rầy
cuộc sống an tĩnh của hai người, chỉ muốn đứng ở rất xa liếc mắt một
cái. Nhưng là đợi hai ngày cũng không thấy bóng dáng của em cùng Trạm
Trạm, đến hỏi giáo viên mới biết được em cùng đứa nhỏ đều bị thương. Anh không biết làm như thế nào để chuộc lỗi. Đêm hôm qua, anh nghĩ suốt một đêm, vì sao thời gian năm năm chúng ta tách ra so với thời gian chúng
ta cùng một chỗ lâu hơn, chúng ta lại còn có thể yêu đối phương? Anh vẫn tưởng bởi vì anh bao dung cùng sủng ái. Nhưng là hiện tại ngẫm lại, là
anh sai lầm rồi, anh rất tự đại cũng quá mức tự tin, cứ cho rằng trừ bỏ
anh, không có ai có thể cho em và đứa nhỏ hạnh phúc. Kỳ thật, cho đến
nay đều là em đem đến cho anh và Trạm Trạm hạnh phúc, trả giá vì anh
cùng đứa nhỏ. Tiểu Hi, có thể cho anh một cơ hội nữa sao? Anh sẽ không
cuồng vọng tự đại, lại càng sẽ không nhìn em từ trên cao nữa, ở mặt tình cảm chúng ta hẳn là ngang hàng, anh thật sự biết chính mình sai ở nơi
nào. Chờ em cho anh cơ hội.
Đông Hiểu Hi quyết đoán xóa thư, cô sợ chính mình nhịn không được lại nhìn một lần nữa, quyết định vừa rồi sẽ bị tan rã. Khép lại máy tính
vụng trộm vào phòng con, thế nhưng lại thấy con đi chân trần, ôm gấu
bông đi tới đi lui trên thảm. Đột nhiên con dừng lại ở một cái vị trí
ngay góc tường, nhét con gấu đứng ở góc tường, làm cho nó hơi bẹp đi,
sau đó lại kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, xem cũng không liếc mắt
một cái lại đi chơi món đồ chơi khác.
Hành động vừa rồi thật ra làm cho Đông Hiểu Hi vui vẻ, cô nở nụ cười
đến một nửa thế nhưng nhịn không được khóc. Cô liền vội vàng trốn ra
phòng khách, ngồi trên sô pha muốn khóc một trận thống khoái. Có lẽ là
áp lực lâu lắm, chính cô cũng không biết nước mắt không nên nhiều như
vậy, khóc thật lâu. Không biết khi nào thì con lặng lẽ tiến vào trong
lòng cô cọ cọ, dùng tay nhỏ bé lau nước mắt của cô: “Mẹ không khóc, mẹ
còn có Trạm Trạm…” Con từng nói với cô nhiều lần như vậy, nhưng lúc này
đây nghe đặc biệt đau lòng. Cô ôm chặt con, dùng sức cọ mặt con: “Bảo
bối, con nhớ chú Lam sao? Con muốn gặp chú ấy sao? Nếu muốn liền gọi
điện cho chú ấy, chú vẫn rất nhớ Trạm Trạm.”
“Me, con không cần chú.” Con có lòng tự trọng, không cam lòng bị
người khác vứt bỏ. Một lát sau, con còn nói: “Mẹ, con cũng không cần chú Hạng Hàn, bởi vì chú ấy luôn thích đối với con giả bộ cười.”
“…”
Đại khái trên đời không có người nào giống chú Lam, đối với nó luôn tươi cười chân thành.
—
Đảo mắt một tháng trôi qua, yêu cùng hận, thương cùng đau đều bị thời gian chôn vùi, hết thảy mọi việc đều nhìn như bình lặng, lại luôn có
cảm giác có chút khuyết điểm như người ta vẫn thường nghĩ.
Hôm nay là lễ mừng đầy năm của tuần san kinh tế, nghe nói là mời các
nhân vật nổi tiếng trong giới xã hội cùng thương giới đến ủng hộ. Tuần
san thời đại thương báo vốn là anh em của tuần san kinh tế, tổng biên
tập Hạng Hàn tất nhiên là không thể thiếu, muốn tới nói lời chúc mừng.
Anh lao lực thuyết phục Đông Hiều Hi làm bạn gái đi theo anh, lúc ban
đầu bị Đông Hiểu Hi một lời từ chối nhưng không chịu nổi Hạng tổng biên
kiên trì không ngừng, hướng dẫn từng bước, còn đem phúc lợi cấp cho cô,
mỗi tuần có thời gian một buổi chiều có thể cùng cô đi học lái xe, mặt
khác sau khi cô mua xe, tòa sọan báo có thể đặc biệt vì cô cung cấp dịch vụ bão dưỡng, dụ hoặc như vậy Đông Hiểu Hi tất nhiên là không có lý do
gì để cự tuyệt, hơn nữa cô cùng con trước mắt xác thực cần phải có một
chiếc xe thay đi bộ, huống chi Hạng Hàn nói với cô, Lam Thành gần nhất
sẽ đi Hồng Kông, cho nên bữa tiệc buổi tối hôm nay sẽ không có phát sinh trường hợp xấu hổ nào, cô liền vui vẻ tiếp nhận.
Buổi chiều, Hạng Hàn sớm đem lễ phục chuẩn bị cho cô đem đến nhà, váy dài một màu mềm mại rất là thanh lịch, phóng khoáng. Bởi vì Hạng Hàn
không có hứa hẹn với cô sẽ chuẩn bị trang sức, chính cô cũng không có
trang sức gì xứng với lễ phục, suy nghĩ một lát, cô liền ra tiệm uốn tóc nối cho tóc dài ra một tí.
Suốt năm năm không nhìn thấy mái tóc dài của chính mình, giờ phút này nhìn cô gái trong gương, một mái tóc màu cà phê dài hơi gấp khúc, làn
da trắng giống như trẻ con thật động lòng người, khiến cho cô kinh ngạc, thậm chí có vài phần hoài nghi cô gái kia thật là chính mình sao?
Tiệc tối được tổ chức ở phía đông hoa viên khách sạn. Khách sạn thiết kế hình tròn thật đặc biệt, nhìn xa giống như một cái bánh ngọt hình
tròn, cũng giống một tòa thành màu trắng tọa lạc giữa bách hoa, mộng ảo
mà xa hoa. Cô nghe nói sau khi Lam Thành rời khỏi giới kiến trúc sư số
lượng tác phẩm hạng nhất không còn nhiều, năm đó có rất nhiều công ty
lớn muốn mua lại nó nhưng đều bị anh kiên quyết từ chối, sau đó nó chỉ
được dùng cho kh