
nhạt vẫn yên lặng nằm
trên ghế ngồi phía sau, thoang thoảng tỏa ra hương thơm.
Anh một lần lại một lần nói với chính mình, không thể buông tha, bởi
vì trong lòng còn yêu. Anh đã không còn là Lam Thành kiêu ngạo năm năm
trước, anh là một người đàn ông bình thường, một người cha bình thường.
Lúc này anh rời đi, là sợ buổi sáng hôm sau nhìn thấy người đàn ông đó
còn buồn ngủ theo cửa đi ra, vô luận như thế nào anh đều sẽ làm như mọi
chuyện đều không có phát sinh. Ngày mai anh sẽ lại tới đây trong nụ
cười, chỉ cần ba người một nhà bọn họ có thể ở cùng nhau, mọi việc rồi
sẽ tốt lên, tất cả rồi sẽ như vậy.
Sáng sớm Hạng Hàn liền chạy tới nhà Đông Hiểu Hi, nhưng mà Trần Thanh Hoa so với anh còn đến sớm hơn. Nghe được tin cháu ngoại bị thương bà
một khắc cũng không dám chậm trễ, chính là cũng không biết rõ ràng tình
trạng trước đó, bà không dám kinh động bạn già Đông Vạn Lương, dù sao
đàn ông có đôi khi hành động rất nóng nảy, dễ dàng đem chuyện bé xé ra
to. Lúc nhìn thấy được Hạng Hàn, trong lòng bà đã muốn hiểu hơn phân
nửa, gương mặt không có biểu cảm gì cũng có thể hấp dẫn cả nam lẫn nữ,
khó trách Lam Thành lại ghen, chuyện của người trẻ tuổi bà không muốn
hỏi nhiều đến, tránh tạo áp lực cho con gái, bà chỉ cần để ý xem trọng
đến cháu ngoại bảo bối là tốt rồi.
Lúc đi thang xuống lầu, Hạng Hàn vài lần muốn giúp đỡ Đông Hiểu Hi
nhưng đều bị cô cự tuyệt. Có lẽ cũng là bị cô cự tuyệt nhiều thành thói
quen, Hạng Hàn cũng không để ý, từ ngày đầu tiên đi làm chỉ biết cô là
một cô gái quật cường, nhưng giờ biết thêm được cô cũng là một cô gái
kiên cường.
Hai người một trước một sau đi ra tới cửa lớn, rồi đứng lại cùng một lúc.
Thì ra cách đó không xa, Lam Thành hai tay nắm túi hành lý, nghiêm
túc bình tĩnh hướng bọn họ bên này đi tới. Đồ tây màu xanh đậm cắt may
vừa người, áo sơ mi màu trắng, làm người ta hoa mắt chóng mặt, kể cả đàn ông như Hạng Hàn cũng không thể không tán thưởng ở trong lòng, khó
trách tuần san hoặc báo giải trí mới bình chọn hình tượng người đàn ông
dễ nhìn, cũng chính là Lam tổng. Nhưng giờ phút này Đông Hiểu Hi lại
thầm nghĩ phớt lờ đi qua mặt anh. Anh nghĩ anh là ai vậy? Cuộc sống của
cô và con, anh muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Nhưng điều cô thấy
kì quái là, Lam Thành tựa hồ có chuẩn bị mà đến, cho dù thấy Hạng Hàn
cùng cô đứng chung một chỗ, trên mặt anh cũng không thấy biểu hiện quá
nhiều kinh ngạc, thật không biết là anh che dấu tốt, hay là anh không
quan tâm, không biết vì sao mà trong lòng vẫn có một chút điểm mất mát.
Kỳ thật đều không phải là Lam Thành che dấu tốt, ngay khi vừa mới
nhìn thấy Hạng Hàn cùng Đông Hiều Hi đồng thời xuất hiện ở trước mắt,
lòng anh nháy mắt lạnh tột cùng, tối qua đã tự cảnh cáo chính mình, vô
luận thế nào cũng không được xúc động, nhưng mà anh thiếu chút nữa đã
xoay người rời đi, nói cách khác là quyết định từ bỏ. Dù sao Lam Thành
cũng là một người đàn ông thông minh, đầu óc xoay chuyển mau hơn so với
người bình thường, bởi vì nháy mắt anh đột nhiên lại tự ý thức lại được, quần áo trên người Hạng Hàn cũng không phải là bộ ngày hôm qua anh nhìn thấy, có thể nói lên rằng đêm qua hai người bọn họ không có cùng một
chỗ. Hơn nữa anh cũng không tin Đông Hiểu Hi là người phụ nữ tùy ý, độc
thân năm năm, như thế nào trong một đêm liền đem chung thân của bản thân phó thác cho người khác? Nghĩ vậy, trong lòng anh có chút gợi mở, ngay
cả ánh mắt cũng trong sáng lên rất nhiều. Anh chậm rãi tiêu sái đi qua,
nâng tay bắt lấy cánh tay Đông Hiểu Hi, cũng không cần quan tâm Hạng Hàn có ở đó hay không, đầu tiên liền hạ giọng nói: “Anh đến giải thích, coi như ngày hôm qua là anh điên rồi, tha thứ cho anh.”
“Đã trễ.” Đông Hiểu Hi bỏ tay anh ra, lại đem tay kia cuốn lấy cánh tay của Hạng Hàn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi.”
“Anh muốn gặp con.” Lam Thành nói từ tâm của chính mình. Bởi có Hạng
Hàn đứng ngay đó, lại đối mặt với lời nói lạnh nhạt của cô, anh thật sự
nói không nên lời thấp kém nào nữa.
Quả nhiên Đông Hiểu Hi cười: “Thì ra là vì anh muốn gặp Trạm Trạm?
Thật là xin lỗi, em nghĩ có một số việc có thể là em nói anh không hiểu
được, ba ruột của Trạm Trạm không phải anh, là Lam tổng tự mình đa
tình.”
Lam Thành hơi há hốc miệng thở dốc, tựa hồ là muốn nói gì đó, không
ngờ giờ phút này Hạng Hàn lại đem Đông Hiểu Hi ôm lấy, nhẹ giọng nói:
“Xin tránh đường.” Thanh âm không cao lại cực kì có lực uy hiếp.
Lam Thành không hề chuyển động, chính là nheo mắt lại nhìn anh ta không chớp mắt, nhìn cô trong ngực anh ta…
Đại khái qua thời gian hai giây, Hạng Hàn dùng thân thể di chuyển Lam Thành, Đông Hiểu Hi cũng cực kỳ phối hợp, dùng hai tay ôm cổ anh ta,
không coi Lam Thành ra gì, thong dong tiêu sái đi qua…
—
Trong nháy mắt lúc xe vừa rời đi, Đông Hiểu Hi dỡ xuống toàn bộ ngụy
trang, cố gắng kiềm chết nước mắt nhưng vẫn không ngăn được nước mắt.
Ngay lúc vừa rồi lướt qua anh, đôi môi Lam Thành có hơi nhếch lên, cô
rốt cuộc vẫn đau lòng. Để có thể thõa