
ửa chen chân? Tôi thở
dài, tôi còn không dám mặc váy đi dự tiệc nữa là… Con Yến hào hứng:
- Có khi nào mày được giải không?- Tôi nhìn nó, nó đang mỉa mai lòng tự
trọng của tôi chăng? Nghe nó nói mà hắn nhếch mép nhìn tôi. Thấy chưa,
nó đã đem tôi ra làm trò hề rồi. Tôi đánh vào vai nó:
- Tao giết mày…
- Mày cứ cố gắng đi, biết đâu chạm tới đài vinh quang? Nhưng mày béo quá!- Nó chật lưỡi.
Tôi liếc sang nhỏ hot girl của lớp rồi thất thần. Béo đâu phải là cái tội chứ. Tôi chưng hửng nhìn con bạn:
- Đó là chất riêng của taoooo…
- Lợn lười.- Hắn nhếch mép. Ai cho hắn cái quyền được gọi nick nêm thân mật của ta thế? Tôi bặm môi:
- Đồ chihuahua đầu đàn.
- Hả?- Con Yến và hắn đồng thanh hỏi lại. Tôi giả ngơ xoay xoay lọn tóc. Có khi nào như nó nói hay không? Tôi sẽ… được làm Queen của trường. À
quên, 1 chi tiết quan trọng là 1 phiếu của cựu King & Queen sẽ tương đương 100 phiếu của người bình thường… Có khi nào anh sẽ bình chọn cho
tôi không? Í hí hí, nghĩ đến là thấy vui nhưng mà… có khi nào? Tôi ngồi
cười khúc khích, con Yến giơ tay lên trán tôi:
- Á à, mày bị sốt rồi!
- Im. Tao sẽ giảm cân, bao giờ thì đến ngày đó nhỉ?- Tôi chớp chớp mắt nhìn nó. Hắn cũng ngạc nhiên nhìn tôi. Nó chép miệng:
- Tao chỉ nói cho mày vui thôi mà, mày bị ảo tưởng sức mạnh sao?
- Tao giết mày…- 1 lần nữa tôi hăm he nó. Hắn đang nhìn tôi và nó như 2 con thú lạ. Tôi bặm môi:
- Nhìn gì mà nhìn? Nhiều chuyện…
- Lá gan của cô cũng to nhỉ? Càng ngày càng thể hiện ra. Muốn giảm cân
đúng không? Chiều nay tôi sẽ cho cô giảm. Cổng siêu thị hôm bữa lúc 2
giờ, không được đến trễ.- Hắn nhếch mép khinh khỉnh, đang có mưu đồ gì
chăng? Tôi tất nhiên là không muốn đi rồi nhưng hắn có cho quyền lựa
chọn thứ 2 đâu?
2 giờ. . .
- Dạo này em hay ra ngoài nhỉ?- Huy cầm quyển sách lật lật, thấy hắn chuẩn bị rời khỏi nhà thì nói. Hắn nhếch mép:
- Em đang chuẩn bị trừng phạt con lợn…
- Ừm…- Anh cố gắng nhớ gì đó rồi nói.- Minh Minh.
- Vâng.- Hắn đội nón lên gật đầu. Anh mỉm cười:
- Cô bé đó cũng khá thú vị, rất đáng yêu nha!
- Anh.- Hắn nhìn anh, anh nhún vai:
- Anh thích như thế!
Hắn nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ tỏ vẻ không tin tưởng rồi khoác áo đi khỏi nhà. Anh khẽ vò mái tóc mình cười nhạt:
- Anh sẽ thử quên em 1 lần… 1 lần duy nhất…
……………………………………………………………………………………………..
Trời nóng muốn chảy mỡ luôn, hắn bảo gặp nhau lúc 2 giờ mà tôi đã đợi 10 phút rồi. Phải chăng đây là cách giảm cân hắn nói. Tôi xoa xoa cái bụng mơ màng nghĩ đến bữa ăn trưa với ba mẹ ban nãy:
” – Con về rồi.- Tôi tháo áo khoác nón treo vào móc. Hôm nay 5 tiết nên
tôi về khá trễ, ba mẹ đã ngồi vào bàn ăn cả rồi. Tôi rửa tay xong thì
ngồi vào bàn. Oái ăm, ta vừa tuyên bố sẽ giảm cân mà mẹ đã tống cho dĩa
gà chiên, canh thịt. Đành nuốt nước mắt sâu vào tim mà kéo dĩa rau lại
cạnh mình. Ba tôi ngạc nhiên cầm cái đùi gà đưa qua đưa lại trước mặt
tôi:
- Bộ mẹ làm không ngon sao?
- Con đang giảm cân!- Tôi phụng phịu rồi cắn miếng salat.
- Cái gì?- Ba mẹ tôi đồng thanh trợn tròn mắt nhìn tôi. Tôi cười cười:
- Rồi con sẽ có bạn trai cho mẹ xem…
- À, thì ra là ế chảy thây nên phải thay đổi bản thân.- Mẹ tôi cũng cười cười nhưng nụ cười khác hẳn của tôi. Tôi khịt mũi. Ba tôi vui vẻ ủng
hộ:
- Cố lên con gái! Dù béo hay gầy thì con vẫn là đứa con gái xinh đẹp nhất của ba…
Vâng vâng, phải rồi. Ba mẹ chỉ có độc tôn con là con gái thì còn nhỏ
nào đẹp hơn con được chứ? Nhan sắn con không đẹp nhưng được cái… lạ là
đủ rồi. Tôi đành ngậm ngùi ăn salat và cà chua suốt bữa ăn. Còn gì đau
đớn hơn???”
Nhắc đến là thấy đói bụng rồi. Tôi nhún nhún chân, nắng quá, nắng
muốn chết đi được. Cái tên chết bầm,chết tiệt, chết rồi thì đừng xuất
hiện. Bà mà thấy thì bà phanh thay ngươi ra trăm mảnh. Sặc, vừa hăm he
thì tôi thấy bóng hắn phóng chiếc xe đua đến. Đúng là ác quỷ bóng đêm,
cái gì cũng đen. Hắn diện 1 cây đen từ đầu đến chân luôn í. Tôi chép
miệng:
- Làm gì?
- Mua sắm. Sẽ giảm cân.- Lại mấy cái câu nói khó hiểu cộc lốc đó. Hắn ta định làm gì đây? Mua sắm sẽ giảm cân? Tôi khoanh tay trước ngực đi vào
siêu thị mặc hắn đỗ xe ở đằng sau. So với thời tiết bên ngoài, siêu thị
quả là 1 thiên đường nha. Mát tới óc luôn. ^^ Tôi hít thở tận hưởng
không khí lạnh miễn phí. Hắn đi vào vỗ đầu tôi:
- Mang giỏ.
- Tôi đâu có mua gì đâu mà mang?
Ánh mắt hắn nhìn tôi như đe dọa. Ỷ to con lớn xác mà bắt nạt ta, ta hận. Tôi ấm ức mang giỏ theo sau hắn. Hắn đi ngang quầy bán thức ăn hải sản
chỉ vào mực, tôm,cua, cá, blah blah… hắn định mở tiệc sao? Hắn không nói tiếng nào mà chỉ chỉ tay, có cần kiệm lời đến thế không? Tên này bị câm tùy lúc chắc luôn. Tôi kiềm nén cơn ức chế đang muốn trào ra cổ họng mà ngoan ngoãn cho vào giỏ. Đến quầy quần áo, hắn chỉ vào quần jeans, áo
khoác, nó