Polly po-cket
Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325945

Bình chọn: 9.00/10/594 lượt.

muốn ngờ
cũng không được. Giám đốc không ngờ bị đổ bệnh, Minh Minh phải vào bệnh
viện chăm sóc, đến ngày sắp về cũng phải hủy vé để ai kia khỏe hẳn.

- Sắp về, tổng tài bất ngờ bị gió độc đánh trúng rồi!- Hải Yến ngồi
nhà hóng quà từ Pháp gọi cho Minh Minh, cô cũng ngao ngán trả lời, trăng mật gì mà kì cục vậy nè?

- Sao lại đổ bệnh?

- Làm việc quá sức!- Chậc chậc, thanh niên gương mẫu, đúng là quá gương mẫu.

- Vợ chồng mới cưới, mày cứ làm quá. Để mai mốt già rồi thì không còn
của đâu mà xài. Trai tráng mới 23 mà mày đã làm người ta kiệt sức nhập
viện rồi!- Mặt Minh Minh chảy dài 3 vạch đen, chỉ có cô là bị bóc lột
sức lao động, chứ có ai bóc lột hắn đâu?

- Mày nghĩ tao hám giống mày à? Khi về tao nhất định sẽ coi xem anh Huy tiều tụy đến thế nào!

- Ngày nào cũng có “xuân dược” đừng lo tiều tụy!- Minh Minh đỏ mặt, con
nhỏ này vẫn không thay đổi cách ăn nói tí nào, nhưng mà nó nói cũng
đúng, có khi nào tên Chihuahua bị kiệt quệ thiệt không ta? Nếu vậy chắc
phải hỏi hãng thuốc mới được.

- Thôi được rồi, đang làm thủ tục xuất viện… À… mà mày nhớ mua giúp tao
vài liều nha!- Minh Minh tắt máy không để Hải Yến kịp trả lời. Cũng may, bệnh viện này toàn người Pháp, phải giao tiếp bằng tiếng Anh, cô nói
tiếng Việt chắc chẳng ai hiểu, hơn nữa còn thâm thúy thế kia mà… Nhưng
Minh Minh quên mất rằng… bệnh nhân đứng cạnh cô không những hiểu tiếng
Việt còn hiểu rất rất rõ mấy từ ngữ thâm thúy kiểu “vợ chồng” này. Mặt
hắn tối sầm lại, Minh Minh quái nào lại nghĩ hắn “yếu lực” đến thế? Đúng là đem cái “nam tính” ra khinh thường mà. Tuy là anh em với nhau, cùng
cha mẹ sinh ra nhưng hắn hơn hẳn anh Huy về khoản “kinh nghiệm” (cái này không phải do léng phéng mà là tìm hiểu trước khi lấy vợ), mấy ngày qua chỉ là do làm việc quên ăn quên ngủ nên mới đổ bệnh thôi, vận động giúp con người khỏe khoắn sao có thể mệt được? Minh Minh đúng là ngốc mà…
Lúc nãy hắn đi tìm cô, tình cờ lại nghe được cuộc trò chuyện này, thật
là sỉ nhục người khác ghê gớm!

Minh Minh làm xong thủ tục vừa định quay đầu vào thì giật mình, hắn
đã thay quần áo tự bao giờ, khuôn mặt còn hơi tái nhưng toát lên sát khí đáng sợ. Minh Minh nuốt nước bọt cái ực, sát khí làm cô sợ muốn chết
luôn. Cô đâu có chọc giận gì hắn đâu nhỉ?

- Ông xã à ~ Chúng ta khi nào về?

- Ngay bây giờ!

- Hả?

Sau chuyến bay dài ơi là dài, Minh Minh rốt cuộc cũng về tới nhà, thích
quá đi! Cô ôm lấy chiếc giường thân yêu định đánh 1 giấc cho khỏe. Ai
kia nhìn cô, vẫn giữ thái độ hầm hầm đến bây giờ. Hắn vừa hết bệnh mà
“vồ” cô như hổ đói. Minh Minh bị quần tả tơi, chậc, cô thay đổi suy nghĩ rồi, có thêm “xuân dược” chắc cô không sống nổi qua đêm nay.

- Em còn dám bảo anh kém không?

- Em bảo kém khi nào?- Minh Minh ngạc nhiên, suy nghĩ thôi mà, có cần phải nắm được hết không?

- Chẳng phải em bảo Hải Yến mua “liều” giúp à?- Hắn cong khóe môi, cô bị hắn bắt bí rồi. Minh Minh lè lưỡi:

- Anh nghe trộm!

- Không có, cái này là tình cờ!

- Nhưng anh như vầy thì không cần nữa rồi. Anh là số 1…- Minh Minh giơ ngón tay cái, không nịnh nọt là ngu đần.

- Vậy sao? Không ngờ em xem trọng anh đến như vậy! Vậy 1 thì 1…

- Không mà!!!!!!!!!

***************************************************************************************

Lâm Phong được hạ sinh vào 1 ngày đẹp trời. Không biết phải chúc mừng hay đau xót cho số phận thằng bé đây…

Sau 2 tuần Minh Minh bị trễ, hắn đưa cô đi xét nghiệm, quả thật, cô
có thai. Hắn chỉ biết vò đầu bứt tóc, thế quái nào mà sản phẩm ngăn cách “dỏm” thế? Hắn còn hưởng chưa đủ, giờ còn phải chia chát tình thương.
Minh Minh thì khóc ròng, còn muốn bỏ cái thai bởi cô chơi chưa đủ, sanh
đẻ rất đau. 2 lão bà bà phải hết mực khuyên giải 2 vợ chồng điên khùng
này mới có thể giữ được “cháu vàng”.( Bài văn của thằng nhóc… quá đúng
sự thật!)

- Cô à, con của cô là con gái hay con trai?- Bé Điệu- con của
Thanh-Nhân lăn xăn chạy đến hỏi ngay sau khi Minh Minh vừa siêu âm xong. Cô giơ tay véo má nó 1 cái cho bỏ ghét, con chi mà dễ thương thế!

- Vẫn chưa biết. Ôi chao, sao mà ngứa cái bụng thế này!- Minh Minh vuốt vuốt cái bụng đã căng tròn lên.

- Con của cô để tóc đầu đinh nên đâm cô ngứa đó!- Cô bé hồn nhiên xoa
xoa cái bụng cô, Minh Minh cười muốn ra nước mắt. Nhưng tiên đoán của
con bé quả thật đúng 100%, con trai…

- Mắt này, mũi này, miệng này, mặt này, thân hình này, tay này, chân
này, giống mẹ tất. Con đáng yêu quá đi mất!- Minh Minh nắm 2 bàn tay be
bé của Lâm Phong trong tay. Hắn chỉ thù không thể đá cái cục béo béo
tròn tròn trắng núc ních này ra khỏi phòng “uyên ương”, đã cai 9 tháng,
bây giờ vẫn chưa thể hành xử. Minh Minh cù thằng bé mấy cái làm nó cười
sằng sặc. Thật ra thằng nhóc như phiên bản thu nhỏ của Thanh Tuấn nhưng
Minh Minh lại nhận thằng nhóc y xì đúc mình, là ai sanh nó ra chứ? Hắn
có sanh đâu mà phải nói là con hắn? Hắn cũng mặc kệ, co