
oi mói. Soi cho đã rồi thì
đừng nhìn nữa. Cuộc sống của tôi cũng không còn đơn giản nữa rồi. Tôi đi vào lớp, để chiếc cặp xuống cạnh hắn vào chỗ. Hắn đang khép hờ mắt thì
mở ra nhìn tôi. Tôi thở nhẹ, tôi không còn liên quan gì tới hắn nữa, tốt nhất là không động chạm gì nhau có lẽ vui vẻ hơn. Con Yến vừa thấy tôi
đã lăng xăng luôn tay luôn mồm:
- Kể tiếp chuyện hôm qua đi! Rốt cuộc là mày và hoàng tử đã…*kịch* rồi à?
- Không.- Tôi trả lời cho vừa lòng nó. Nó cũng biết tôi đang nóng nảy
nên không dám hỏi thêm. Hắn đưa mắt nhìn tôi, tôi cụp mắt xuống cố tình
tránh né. Hắn hỏi:
- Giận?
- Không!
- Sao im lặng vậy?
- Không có gì để nói.
- Bình thường không có vẫn nói.
- Tôi không muốn nói chuyện với anh đó!
Tôi đứng dậy đi xuống căn tin, giờ mới chỉ là 6 giờ 30, phải tìm cái
gì bỏ vào bụng đã. Tôi chọn 1 bàn trong góc yên tĩnh. Tôi rời đi mua
cơm. Lát sau trở lại thì chiếc bàn đã không còn là “của tôi chọn ban
nãy” mà là của những cô bạn “thích đánh đấm” trong fanpage của hoàng tử. Tôi hít thở 1 cái rồi đặt dĩa cơm cạnh 1 cô, tôi lấy muỗng và nĩa ăn
như thường trước ánh mắt như dao của bọn đó. 1 cô đứng dậy, có vẻ tức
lắm. Nhưng cô ta lẳng lặng ngồi xuống. Tôi quay lại nhìn đằng sau mình,
hắn vừa đi vào nên mấy cô mới cụp đuôi đây. Tính ra thì tôi chỉ dựa hơi
hắn, tôi có nên làm lành để xin ân huệ không??? (Minh Minh ơi là Minh
Minh >o<)
Trống tựu, tôi lên lớp. Tôi và hắn chẳng ai nói gì đến nhau làm tôi
cũng hơi bực mình. Bình thường thì hắn sẽ dùng những câu cụt ngẳn chút
tẳn chọc ghẹo tôi như: ” Lợn Lười! Xấu lạ! Hung dữ! Lắm lời!…” Đều là
hắn khơi dậy rồi người chấm dứt là tôi ôm uất ức. Á, tôi bị hành hạ miết rồi khùng hay sao mà bực? Hắn không nói tôi còn thấy khỏe hơn nữa là…
Đúng, rất…khỏe. Hừ.
Cô giáo chủ nhiệm tôi khua may múa mép:
- Năm nay trường sẽ tổ chức dã ngoại cho học sinh cuối cấp. Em nào đi
thì hãy đăng kí. Thời gian 2 ngày kể từ hôm nay, thứ 2 sẽ khởi hành.
Lớp tôi bắt đầu nhao nhao ồn ào bàn tán, thú thật thì tôi rất thích
những chuyến dã ngoại cùng bạn bè như thế này nhưng hôm nay tôi không có hứng. Con Yến hỏi tôi:
- Đi không?
- Chắc là…không.- Tôi chán nản nói.
- Mày bị sán ăn sạch não rồi à? Chẳng phải mày rất thích hay sao? Năm sau không có đâu mà tìm nhé!
- Kệ tao đi!- Tôi chép miệng rồi hằn hộc xoay lên. Hắn nhìn tôi:
- Không đi?
- Ừ!
- Anh tôi định xin đi cùng cô.
- Vậy…- Tôi nheo mắt nghĩ, tính ra thì cũng không nên giận anh, chỉ là
nhờ vả chị Thảo chứ chẳng phải thật, hà cớ gì phải để nó trong lòng rồi
hằng đêm cứ bị dằn vặt.- Tôi sẽ đi!- Đúng rồi, Minh Minh cố lên, phải
biết đối mặt với mọi thứ.- Còn anh?- Đột nhiên tôi cũng tò mò là hắn có
thích đi hay không.
- Huh?- Hắn nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nhếch mép.- Không đi. Cô có muốn tôi đi không? Nếu muốn tôi sẽ đi.
- Không! Tôi ghét anh còn không hết nữa, chỉ hỏi thử xem có phải gặp cái mặt Chihuahua của anh hay không thôi mà!- Tôi nhanh chóng giải thích
những ý nghĩ trong đầu mình. Hắn nhìn tôi, khuôn mặt hiển nhiên không có cảm xúc gì cả. Tôi hứ 1 cái rồi nằm dài lên bàn làm 1 giấc.
*****
- Dậy, ra về rồi con kia!- Con Yến giật tóc tôi. Tôi nhăn mặt ngẩng lên, trong lớp chẳng còn ai cả, hắn cũng về luôn rồi sao? Ách, tuyệt đối
không nghĩ đến hắn nữa. Sao hắn giống như cái bóng ma ám ảnh tôi mãi
thế? Con Yến vuốt mái tóc tôi:
- Tóc đẹp đó! Hoàng tử dắt mày đi làm lại à?
- Không phải!- Tôi chép miệng ôm cặp đứng dậy.
- Vậy mày đi 1 mình à?- Nó tò mò thấy rõ.
- Chihuahua đầu đàn!- Tôi thú thật, nếu không nói cho nó biết thì nó chẳng chịu buông tha tôi đâu.
- OMG, OMG, không tin được, vậy là mày và “tủ lạnh boy” đã chạm môi à?
- Uh huh!- Tôi gật đầu cho có.
- Kể đi, kể cho tao nghe đi!!!!- Nó bắt đầu xung ba khía nó lên. Cái con này, ba má không có dạy là không được tò mò chuyện người khác sao???
Tôi nhăn mặt đẩy nó ra không thèm nói thêm.
- Minh Minh!- Tôi quay đầu lại nhìn, 1 cô gái xinh xắn đang dừng lại
thở dốc, có lẽ là đi theo tôi rất lâu. Cô ấy ngẩng đầu lên, tôi bây giờ
mới nhận ra là Gia Linh, cô gái trong buổi xem mắt, cô ta tìm tôi có gì
không nhỉ? Dừng lại 5 giây để so sánh, cô ấy không trang điểm thì vẫn
rất xinh, nhưng tôi không trang điểm… sao cô ấy có thể nhận ra nhỉ? Tôi
gật đầu nhìn cô nghi hoặc. Cô nở nụ cười tươi rói:
- Thì ra là cô và Thanh Tuấn chỉ giả vờ quen nhau thôi! Tôi có thể theo
đuổi anh ấy chứ nhỉ? Cô… có thể giúp tôi không? 2 người có vẻ rất thân
thiết với nhau!
- Giúp gì cơ?- Tôi thở phào nhẹ nhõm, cô ta không có ý với hoàng tử. Mục đích của cuộc xem mắt hôm bữa là 1 trong 2 người sẽ phải “ưng” cô này.
Nếu là hắn thì không sao. Tôi thấy thoải mái hơn 1 chút xíu.
- Cô đưa bức thư này giúp tôi được không? Anh ấy đang ở sân thượng trường đó!
- Sao cô không tự mình đưa? Sẽ c